Giằng co với bọn họ, vốn dĩ Louis cho rằng bản thân đã nắm chắc thắng lợi, lại trăm triệu không nghĩ tới, thế mà Hòa Ngọc lại lấy ra một thứ đồ như vậy, ngay lập tức làm bọn họ lóe mù, cũng làm cho lũ quỷ "đứng yên", tranh thủ ra được một quãng thời gian ngắn để chạy trốn.
Thế mà một cao thủ giống ông ta lại bị lừa với “con dao cùn” như vậy, thật là một sự sỉ nhục lớn lao!
Cuối cùng lũ quỷ cũng lục đục hoàn hồn, Louis quát: "Đi tìm! Nhất định phải tìm ra được bọn ho cho tao. mau tìm họ cho tao, mau đi!" - - Đây là thị trấn quỷ, là thế giới của ông ta.
- Ở trong địa bàn của ông ta mà còn muốn chạy? Nằm mơ đi!
Lũ quỷ đầu choáng mắt hoa theo bản năng chấp hành mệnh lệnh, lao ra khỏi phủ của thị trưởng. Louis đen mặt đứng đó, hàm răng cắn chặt đến mức kêu lạch cạch, ánh mắt âm u nhìn thẳng chằm chằm về phía cổng lớn.
Cuối cùng Khắc Lý Hải cũng hoàn hồn lại, nó ngẩng đầu lên vừa nhìn đã phát hiện ra đám người Hòa Ngọc chạy mất. Nó gần như nhảy dựng lên: "Thế mà để bọn họ chạy mất?!" Gân xanh trên trán Khắc Lý Hải giật giật, khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin nổi, kết cục hẳn là phải chết, nhưng thế mà còn để cho những người đó chạy được? Sao bọn họ có thể may mắn như vậy?!
Còn nữa, một chiêu cuối cùng kia của Hòa Ngọc là sao? Khắc Lý Hải vừa tức vừa bực, nghĩ đến chuyện bọn họ đã đào tẩu, quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, dậm chân tại chỗ.
Hắn tố cáo những người đó, bản thân cũng đã đắc tội bọn họ, nếu bọn họ chết rồi còn dễ nói, bây giờ bọn họ lại không chết...
Không! Chắc chắn bọn họ sẽ chết! Đây là thị trấn quỷ, quỷ ở đây đều bị Louis khống chế, chắc chắn bọn họ sẽ bị bắt lại nhanh thôi, đến lúc đó, Louis đang phẫn nộ chắc chăn sẽ -- Suy nghĩ của hắn đột nhiên dừng lại.
Khắc Lý Hải nghĩ tới Louis đang bạo nộ, cứng đờ quay đầu.
Quả nhiên, giờ phút này đối phương đang nhìn nó, trong mắt là sát ý, cũng là phẫn nộ, ông ta kéo lưỡi lê đi tới từng bước một, tiếng bước chân rõ ràng, cực kỳ có cảm giác áp bách.
"Thịch thịch thịch —-" Khắc Lý Hải nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, nó nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, giọng nói lắp bắp: "Ngài Louis, ngài, ngài, tôi, tôi..."
Louis càng ngày càng đến gần. Khắc Lý Hải không lùi lại được nữa, té ngã trên mặt đất, nó ngã ngồi trên mặt đất hoảng sợ nhìn Louis: "Ngài Louis, tôi sẽ tìm bọn họ giúp ngài, tôi có thể giúp ngài rất nhiều, ngài đừng giết tôi!"
"Tao sẽ không giết mày." Louis nhìn nó, giọng nói lạnh băng: "Nhưng mà, mày lại không nói với tao bọn họ còn phương pháp như vậy, người lừa tao, làm tao không vui, tao đều sẽ không bỏ qua." Ông ta vẫn giữ Khắc Lý Hải không rõ lai lịch này là vì còn có tác dụng, nhưng mấy người Hòa Ngọc đã chạy trốn, ông ta chỉ có thể phát tiết sự phẫn nộ của mình với Khắc Lý Hải.
Khắc Lý Hải điên cuồng lắc đầu: "Ngài Louis, xin ngài tha cho tôi!" Vừa dứt lời nó đã bị đánh bay ra ngoài.
"A --" tiếng thét chói tai và âm thanh thống khổ đồng thời vang lên.
Lúc trước khi nhìn Eugene bị đánh, Khắc Lý Hắn chỉ cảm thấy hưng phấn, mà bây giờ đến lượt bản thân hắn chịu cảnh mà ban nãy hắn còn rất vui sướng rồi...