Bốn người Hòa Ngọc đang điên cuồng chạy trốn.
Tốc độ của cái chổi cực kỳ cực kỳ nhanh, miễn cưỡng có thể ngồi được ba người, Eugene được Vạn Nhân Trảm đặt lên trên tay, cái chổi dưới chân Hòa Ngọc bay đi với tốc độ nhanh nhất, xẹt qua màn đêm.
Ngay phía sau bọn họ có một bầy quỷ cấp S đang điên cuồng đuổi theo, cũng không hoàn toàn cắt đuôi được, thỉnh thoảng còn có quỷ từ bốn phía bay ra chặn bọn họ lại. Cái thị trấn quỷ này hoàn toàn nằm trong tay Louis thật!
Hòa Ngọc cắn răng tăng tốc, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm chém quỷ bay tới gần bọn họ, đoàn người tăng tốc bay về phía trước. Eugene vừa chạy như điên vừa chửi ầm lên: "Vạn Nhân Trảm, mẹ nó mày đúng không phải là thứ tốt lành gì, đưa tao đi mà lại không mang luôn cả đầu tao, mày chính là muốn hại chết tao!!"
Khi Hòa Ngọc lóe mù người khác, mắt của bọn họ cũng không chịu nổi, nhưng bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm, bọn họ chỉ theo bản năng đưa Hòa Ngọc, Eugene chạy.
Trấn Tinh đưa Hòa Ngọc đi, Vạn Nhân Trảm chỉ có thể "nhặt" Eugene đang nằm trên mặt đất lên. Eugene đã bị đánh đến chia năm xẻ bảy, gã chỉ có thể nhặt chân và thân thể lên, suýt chút nữa quên luôn cái đầu. Nhờ Eugene phản ứng nhanh, nhanh chóng dùng đôi tay rách nát ôm lấy đầu, nếu không mấy người bọn họ đều chạy hết rồi lại chỉ thừa một cái đầu ở đó…
Thì chạy trốn cái chó má gì chứ! Cũng bởi vậy mà giờ phút này Eugene cực kỳ tức giận, trừng mắt với Vạn Nhân Trảm. [V: Friendly reminder - “muốn g**t ch*t người của hành tinh Cơ Giới, phải phá hủy hoàn toàn đầu của đối phương”]
Vạn Nhân Trảm không kiên nhẫn: "Đừng ồn ào, không phải cuối cùng mày cũng không sao hết đó sao?"
Eugene còn định nói.
Vạn Nhân Trảm: "Còn lắm miệng nữa sẽ ném mày xuống luôn đấy!"
Eugene: "???" Gã trợn to đôi mắt, không thể tin được thế mà bản thân lại bị Vạn Nhân Trảm uy h**p!
Trấn Tinh chen vào nói: "Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Cả thị trấn quỷ gần như đều bị Louis khống chế, chúng ta còn có thể trốn đi đâu được? Hay là đi theo đôi mắt xanh đi?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Không được, chỗ của đôi mắt xanh đã không còn an toàn." Chúng nó có thế né tránh Louis cũng là chúng nó là quỷ, mà bọn họ là người, sẽ càng dễ bị tìm ra hơn, trốn ở chỗ của đôi mắt xanh lại có khả năng sẽ bị người khác tiêu diệt hoàn toàn. Huống chi, bây giờ đôi mắt xanh vẫn đang ở trên người cậu.
Eugene: "Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải tìm một chỗ để nối tôi lại trước đã, thuận tiện suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì."
Cửa ải này thật sự khó đ*u chịu được, Louis thật sự quá ghê gớm. Nói tới đây, Eugene phức tạp mà liếc mắt nhìn Hòa Ngọc một cái.
Tên nhóc này... Thế mà lại thật sự tới cứu gã, cho dù tình cảnh có thay đổi, cho dù đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cậu vẫn bảo đảm cho gã được an toàn. Tâm trạng Eugene càng thêm phức tạp, Hòa Ngọc đứng trước gã, đôi mắt gã hướng lên trên vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng Hòa Ngọc, mảnh khảnh, lạnh nhạt, cao ngạo, rồi lại đáng tin cậy một cách khó hiểu.
Hòa Ngọc chỉ huy cái chổi bay nhanh về phía trước, tránh né tấn công. Mà cậu cũng cau mày suy nghĩ cách giải quyết, Khắc Lý Hải đi tìm Louis là tình huống đột nhiên xảy ra, cứu Eugene cũng là tình huống đột nhiên xảy ra, cũng bởi vậy cậu nhất định phải suy nghĩ ra hướng giải quyết tốt nhất cho tình huống đột nhiên xảy ra này nhanh một chút. Hòa Ngọc mím môi.
Bọn họ đang bay trên trời, phía sau có quỷ đang đuổi theo, xung quanh cũng có vô số quỷ quái tập kích bọn họ, cực kỳ dễ nhận ra, cũng bởi vậy, tất cả những nhân loại còn ở bên ngoài lúc này trên trấn nhỏ đều ngửa đầu nhìn bọn họ với ánh mắt nghi hoặc. Hòa Ngọc không để ý đến, cái chối tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Như thể nhìn thấy cái gì, cái chôi đột nhiên phanh gấp lại, thân thể Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh nhướn lên, suýt chút nữa không đứng vững, Eugene cũng suýt chút nữa đã bị văng ra ngoài.
Trấn Tinh hỏi: "Sao vậy?"
Eugene ôm chặt lấy đầu của mình, cái miệng trên đầu lúc đóng lúc mở, gian nan mở miệng: "Hòa Ngọc, nếu còn tiếp tục một lần nữa thì tôi thật sự không cứu nổi nữa đâu!"
Hòa Ngọc: "Tôi nghĩ ra một cách."