Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 384

Nói xong, cái chổi đột nhiên lao xuống, nhắm thẳng vào một đoàn người trên đường của trấn nhỏ. Khi bọn họ đáp xuống đất, đoàn người đi đường kia lập tức đề phòng, bảo vệ một tên béo ra sau lưng, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ.

Hòa Ngọc: "Đồng chí Tiền Đa, đã lâu không gặp." Cậu nhìn tên mập phía đối diện, cười cực kỳ nhiệt tình. Bây giờ tên mập trông rất chật vật, không, phải nói là đoàn người của cậu ta đều rất chật vật, như là bị đánh hội đồng vậy, đến cả cao thủ cấp S cũng rách hết quần áo, giống như một giàn cà tím bị sương gió thổi vào đánh liên tiếp trong nhiều giờ.

Giọng của Hòa Ngọc vừa dứt, người phía đối diện cũng nhìn thấy rõ ràng diện mạo của bọn họ, đặc biệt là Hòa Ngọc đang đi đầu. 

Tức khắc, bọn họ trợn to mắt. Tên béo ở chính giữa còn nhảy dựng lên, nói trong cơn giận dữ: "Là mày? Mẹ nó, mày còn dám xuất hiện?! Mày có biết hai mươi nhiệm vụ kia của mày tra tấn người khác thế nào không, không có cái nào có thể dễ dàng hoàn thành được cả, mẹ nó có phải là mày cố ý không hả? Hao hết tâm tư vơ vét về nhiều nhiệm vụ như vậy, tao nói cho mày biết, ông đây --"

Đám quỷ phía sau đã sắp đuổi đến, Hòa Ngọc không có thời gian để trì hoãn. Cậu tiến lên vài bước nắm chặt lấy Tiền Đa, hai mắt sáng ngời: "Ý của cậu là... cậu đã hoàn thành hết rồi?" 

Giao nhiệm vụ cho Tiền Đa đi làm quả thực là quá sáng suốt.

Tiền Đa ưỡn ngực theo bản năng: "Đó là đương nhiên, ông đây nói được thì làm được, không phải là một tên tiểu nhân lật lọng."

Nụ cười trên mặt Hòa Ngọc càng sâu, mi mắt cong cong, cậu lại lần nữa tiến lên một bước, dựa vào Tiền Đa rất sát. Cậu hơi nghiêng đầu, hạ giọng, tràn ngập dụ dỗ: "Vậy, đồng chí Tiền Đa, muốn chơi bài xì dách nữa không? Tôi cho cậu cơ hội báo thù."

Tiền Đa lại phản ứng lại theo bản năng lần nữa -- cậu ta gật đầu. 

Muốn chứ, sao lại không muốn. Cậu ta điên cuồng muốn tìm Hòa Ngọc báo thù, rửa mối nhục xưa.

Hòa Ngọc cười đến cực kỳ vô tội: "Vậy cậu đưa chúng tôi đi đi, tìm một nơi không có ai, tìm một nơi sẽ không bị người khác phát hiện ra, yên lặng mà chơi, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu."

Tiền Đa: "..." Cứ cảm thấy có gì đó sai sai...

Cuối cùng Tiền Đa vẫn mang người đi, Hòa Ngọc đi theo bọn họ chui vào khu cư trú của thương nghiệp trong thị trấn, Tiền Đa có thẻ cho nên bọn họ mới đi vào hết được, mà lúc trước mấy người Hòa Ngọc không có thẻ, chỉ có thể hoạt động trên đường phố của khu thương mại.

Tiền Đa đi phía trước, đoàn người Hòa Ngọc đi theo phía sau. Vệ sĩ của Tiền Đa quay đầu lại nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày hạ giọng: "Cậu chủ, chúng ta thật sự đưa bọn họ đến nhà họ Tiền sao? Tôi luôn cảm thấy bọn họ có vấn đề, giống như là đang chạy trốn vậy, hơn nữa hướng mà bọn họ tới chính là từ -- nhà thị trưởng."

"Đương nhiên là tôi biết bọn họ có vấn đề." Tiền Đa trợn trắng mắt: "Nhưng tôi vẫn muốn dẫn bọn họ về, anh không cần phải lo nhiều làm gì, che giấu hành tung của bọn họ thật tốt là được."

"Cậu chủ!"

"Câm miệng." Tiền Đa bụ bẫm khờ khạo ngay trong giây phút này lại cực kỳ bình tĩnh.

Vệ sĩ câm miệng.

Bình Luận (0)
Comment