Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 385

Tiền Đa thuận lợi đưa mấy người Hòa Ngọc tiến vào nhà họ Tiền. Quả nhiên nhà họ Tiền không hổ là nhà giàu của thị trấn, cách trang trí trông cực kỳ xa hoa, kim bích huy hoàng, sàn nhà không dính chút bụi trần, còn phản quang khiến cho đại sảnh trông cực kỳ sáng ngời, cầu thang xoắn ốc vừa dài vừa rộng, cực kỳ phô trương. 

Bọn họ vừa mới đi vào, người hầu đã rót nước xong bưng lên kèm một ít trái cây và đồ ăn quý hiếm cũng đồng thời được mang lên.

Tiền Đa ngồi xuống sô pha, cho dù chung quanh cực kỳ xa hoa thì ánh mắt của đám người Hòa Ngọc căn bản không thèm để ý chút nào, khi Vạn Nhân Trảm đảo mắt lướt qua còn có vẻ rất ghét bỏ - Hoa hòe loè loẹt, không có tí tác dụng nào.

Hòa Ngọc: "Trấn Tinh, lắp ráp giúp Eugene lại chút đi."

Eugene: ".." Có thể đừng nói lắp ráp như hắn là máy móc như thế không?! Gã ôm đầu, bị Vạn Nhân Trảm tiện tay đặt trên mặt đất, tức giận đến cắn răng, cuối cùng lại nhịn xuống.

Trấn Tinh đồng ý, Hòa Ngọc ngồi xuống đối diện với Tiền Đa, ánh mắt hai người giao nhau.

Tiền Đa: "Nói đi, rốt cuộc các người đang làm gì? Louis đang truy nã các người, bây giờ cả thị trấn đều đang tìm các người, chỉ cần vừa ngoi đầu lên các người sẽ bị bắt lại ngay lập tức." Trên đường trở về, trí não của cậu ta nhận được lệnh truy nã, Tiền Đa vừa nhìn liền cảm thấy người trên đó thật đúng là quen mắt... 

Nếu cậu ta nhận được thì tất cả mọi người trong thị trấn quỷ cũng đồng thời nhận được, sau đó tất cả mọi người trong thị trấn đều sẽ tìm bọn họ, truy nã bọn họ. Quyền uy của Louis trong thị trấn là tuyệt đối, không thể nghi ngờ.

Thật ra Hòa Ngọc cũng khá bình tĩnh, nhướng mày: "Cả thị trấn đều đang truy nã bọn tôi? Cũng không chắc đâu, không phải cậu còn dám thu nhận bọn tôi đây sao?"

Tiền Đa sâu xa liếc cậu một cái, mở miệng đầy ý đồ: "Cái đó cũng không chắc, tôi có thể báo cáo các cậu bất cứ lúc nào."

Hòa Ngọc: "Bọn tôi cũng có thể giết cậu bất cứ lúc nào."

Tiền Đa: "..."

Vệ sĩ giận tím mặt, cầm vũ khí nhắm ngay vào Hòa Ngọc. 

Vạn Nhân Trảm lập tức tiến lên, đứng bên cạnh Hòa Ngọc, rìu trên tay đong đưa, ánh mắt hung hãn, tuy chỉ có một mình gã thôi nhưng cũng làm cho tất cả vệ sĩ phía đối diện cảm giác được uy h**p một cách khó hiểu. Trấn Tinh đang lắp ráp lại Eugene cũng chú ý đến bên này từng giây từng phút.

Eugene: "... Cậu nghiêm túc một chút đi có được không? Đừng có lắp sai cho tôi, bằng vào chỉ số thông minh của Hòa Ngọc thì không cần lo lắng cho cậu ấy đâu."

Trấn Tinh không phản ứng lại, vẫn dựng lỗ tai lên nghe. 

Thật ra Hòa Ngọc rất bình tĩnh, còn điều chỉnh lại dáng ngồi, dựa vào sô pha, hai chân tùy ý gác lên nhau, đôi chân thon dài cứ thế vươn ra trắng trợn, cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của người khác. Kính không độ của cậu nằm yên trên cánh mũi, vừa tinh xảo vừa đẹp, ánh mắt của cậu xuyên qua mắt kính nhìn về phía Tiền Đa: "Cậu Tiền, chúng ta không cần phải nhiều lời làm gì, nói trắng ra, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, hợp tác đi."

Tiền Đa híp mắt: "Cậu dựa vào cái gì mà kết luận tôi và cậu có chung kẻ địch?"

Hòa Ngọc giơ tay chỉ chỉ hai mắt của mình: "Ánh mắt của cậu nói cho tôi biết." Cậu buông tay, giọng điệu chứa ý cười: "Hơn nữa, nếu không phải muốn hợp tác với tôi thì vừa rồi cậu đã báo cáo chúng tôi rồi, thậm chí còn tự tay bắt chúng tôi, có đúng không?"

Tiền Đa: "Bởi vì đúng thật là tôi muốn đánh bài với cậu thêm vài lần, tôi không tin tôi sẽ thua mãi." Cậu ta cắn răng, nghĩ đến việc bản thân thua khó coi như vậy liền cực kỳ phẫn nộ.

Hòa Ngọc chậc chậc hai tiếng: "Không phủ nhận kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, xem ra, các người và Louis thật đúng là kẻ địch."

Tiền Đa khựng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Cậu rất thông minh."

Hòa Ngọc gật đầu: “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy thế.”

Tiền Đa: "..."

Bình luận: "..."

Bình Luận (0)
Comment