Tuy nhiên nếu không có nhiều bí mật như vậy, nhiệm vụ cũng sẽ không yêu cầu phải tìm ra bí mật lớn nhất của thị trấn quỷ. Hòà Ngọc bình tĩnh đưa tay ra và nói: "Hãy nói đi."
Tiền Đa quay lại và ngồi xuống với vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cậu ta nhìn lướt qua tất cả những người đang có mặt ở đây, khi thấy mọi người đều đang nhìn mình, cậu ta mới hít một hơi sâu sau đó thở dài dài, giữ ổn định tư thế k*ch th*ch sự tò mò của mọi người.
Vạn Nhân Trảm không thể kiên nhẫn nhẫn được nữa nói: "Mau nói đi."
Tiền Đa liếc gã một cái: "Bí mật lớn như vậy, đương nhiên khi nói phải thật cẩn thận." Cảm nhận được ánh mắt mất kiên nhẫn của mọi người, cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoà Ngọc, cơ thể của cậu ta hơi nghiêng về phía trước sau đó hạ giọng nói: "Tôi phát hiện rằng không thể rời khỏi thị trấn quỷ này." Vẻ mặt cậu ta lúc này vô cùng nghiêm túc và thận trọng.
Tuy nhiên, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng với vẻ mặt trông vô cùng phức tạp.
Vạn Nhân Trảm: "Chỉ có vậy thôi sao?" Biểu cảm của gã không nói lên lời, nếu không phải Tiền Đa đang nghiêm túc, gã đã muốn đánh người rồi.
Ngay cả Trấn Tinh cũng nhìn sang hướng khác và lắp đặt lại cho Eugene.
Điều này không có gì lạ, việc không thể rời khỏi thị trấn quỷ là chuyện bình thường, dù sao thì đây cũng là một phó bản mà bọn họ đang thực hiện, địa điểm của phó bản này là "thị trấn quỷ", nếu hệ thống của show sống còn chỉ thiết lập thị trấn quỷ thì việc các NPC tại nơi này không thể rời đi là điều hoàn toàn bình thường.
Ngay cả vệ sĩ của Tiền Đa cũng cảm thấy không nói lên lời: "Cậu chủ, ngài có thể ra khỏi đây được mà, chỉ là ngài không muốn ra thôi."
"Hả?" Tiền Đa có chút sửng sốt: "Không phải không thể ra ngoài sao? Tôi thậm chí còn chưa bao giờ ra khỏi đây cả."
Eugene đứng bên cạnh nói: "Cậu thử suy nghĩ lại xem, liệu là do cậu không thể ra khỏi đây hay là cậu chưa bao giờ ra khỏi đây."
Tiền Đa: "..."
Một lúc sau, cậu ta ho khan hai tiếng, sau đó có chút ngượng ngùng đáp: "ồ, đúng rồi, tôi chưa bao giờ ra khỏi đây." Vì đã tung ra một tin đồn giả khiến Tiền Đa cảm thấy vô cùng bối rối và ngượng ngùng.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Hoà Ngọc khế nhăn mày, ánh mắt của cậu có chút trầm tư nhìn chăm chú vào chiếc bàn trà.
Bình luận: "Mẹ kiếp, tôi vừa mới nghĩ rằng có thể có được một manh mối quan trọng gì đó, nhưng không ngờ lại chỉ có vậy."
Bình luận: "Hình như Tiền Đa này không đáng tin cậy lắm, tôi đã nhận ra từ trước khi cậu ta đánh cược với Hòà Ngọc, cậu ta cực kỳ kém thông minh, có quỷ mới tin cậu ta."
Bình luận: "Ngay trước đó tôi cũng đã nghe thấy Tiền Đa nói như vậy ở phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh, tôi đã nghe cùng một điều ngu ngốc tận hai lần."
Bình luận: "Tuy nhiên có điều không đúng. Dựa theo thiết lập, ngay cả khi NPC không thể rời khỏi thị trấn thì họ cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ, họ sẽ chỉ cho rằng họ không muốn ra khỏi đó, việc Tiền Đa có suy nghĩ như vậy thật sự rất kỳ lạ."
Hoà Ngọc không nhìn bình luận trên màn hình lúc này, nhưng cậu vẫn nhíu mày, trong đầu cậu chợt léo lên một vài suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau cậu quay sang nhìn Tiền Đa, ánh mắt cậu sắc bén như lưỡi dao: "Tiền Đa, nói cho tôi biết, suy nghĩ đó của cậu xuất hiện vào lúc nào và tại sao cậu lại nảy sinh ra suy nghĩ này?"
Tiền Đa lúng túng: "À, tôi cũng không biết, chỉ đột nhiên nghĩ ra... khụ khụ, được rồi, là do tôi suy nghĩ quá nhiều."
Hoà Ngọc nhìn chăm chú vào cậu ta một lúc.
Suy nghĩ nhiều…
Thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi sao?