Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 390

Tại khu vực một, Coai nhìn vào màn hình phía trước và giơ ngón tay cái lên "Hòà Thần, mãi đỉnh."

Lúc anh ta vừa mới thấy thời gian đếm ngược của họ, bất giác anh ta cảm thấy lắng cho Hoà Ngọc, sợ rằng thời gian đếm ngược "vấn đề" trên đầu cậu sẽ bị phát hiện, thậm chí thiếu chút nữa hô hấp của anh ta cũng ngừng lại. Đặc biệt là khi cậu chủ động hỏi Vạn Nhân Trảm, lúc đó, Coai ôm ngực, tim đập loạn nhịp vì sợ hãi. Anh ta nhìn vào bình luận của khán giả cũng thấy họ sợ hãi, tất cả đều cảm thấy rằng Hòà Ngọc đang tìm chết.

Ngược lại, Hòà Ngọc rất bình tĩnh,  nếu không phải anh ta đang đứng trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòà Ngọc và biết con số trên đầu của cậu thì có lẽ anh ta sẽ tin vào sự thản nhiên của cậu. Thực sự cậu quá bình tĩnh để nhảy múa trên ranh giới của cái chết. 

Mọi người chờ đợi để xem trong thời gian Vạn Nhân Trảm nói, Trấn Tinh và Eugene có phát hiện ra việc những con số đó có sự chênh lệch với những gì mà họ nhìn thấy. Nhưng tuyệt đối chẳng ai ngờ rằng Vạn Nhân Trảm sẽ nói dối, bịa ra một con số khác hoàn toàn. Từ giây phút gã nói dối, "đếm ngược giả" trên đầu của Hòà Ngọc đã an toàn, họ không trao đổi con số đếm ngược của Hòà Ngọc, vì họ tin vào những gì họ nhìn thấy.

Thực tế con số trên đầu Hòà Ngọc là 65. 

Số của cậu không phải là con số lớn nhất, số lớn nhất là 71 của Trấn Tinh, tuy nhiên phải nhớ rằng ban đầu con số trên đầu của cậu là 72, những người khác đã giảm mất vài chục giờ, còn cậu chỉ mới giảm vài giờ.

Coai lắc đầu, từ tận đáy lòng anh ta chân thành bội phục Hòà Ngọc, bất tri bất giác anh ta đã trở thành fan hâm mộ của Hòà Ngọc mà không hay biết, anh ta cũng tin rằng với trí thông minh của cậu, cậu có thể trở thành ứng cử viên manh cho vi trí "đỉnh lưu". 

Những thao tác này, quả không hố danh Hòà Ngọc.

Cũng không hổ danh là Vạn Nhân Trảm, một kẻ ngốc chuyên đảm nhận vai trò bao che cho Hoà Ngọc.

Tiền Đa đứng lên: "Này này này, rốt cuộc mấy cậu đang nói cái gì vậy, muốn hợp tác sao?"

Hoà Ngọc rời ánh mắt khỏi Trấn Tinh và những người khác, sau đó nhìn lại Tiền Đa: "Chúng tôi cần phải hợp tác, giải thích về con số đếm ngược mà chúng tôi vừa nói rất phức tạp và cũng không liên quan đến vụ việc này." Không đợi Tiền Đa kịp nói gì thêm, Hòà Ngọc tiếp tục: "Nếu như các cậu vẫn còn nghi ngờ, chuyện này rất dễ xác minh, các cậu giúp chúng tôi một việc nhỏ, sẽ không làm tổn thất một chút lợi ích nào của các cậu."

Tiền Đa nhíu mày: "Việc gì vậy?"

Ở phía sau lưng, vệ sĩ nói: "Cậu chủ, hãy cẩn thận một chút, ông chủ vẫn đang dưỡng thương, hiện tại chúng ta không thể chọc giận Louis, ông ta sẽ nhanh chóng tra ra được những người này đang ở chỗ chúng ta." Vệ sĩ nhìn Hòà Ngọc và những người khác với ánh mắt không mấy thiện cảm. 

Anh ta lo lắng những người này sẽ mang phiền phức đến cho nhà họ Tiền, mặc dù nhà họ Tiền sở hữu một con phố và là gia đình giàu có của thị trấn quỷ, nhưng họ không thể sánh bằng Louis - trưởng thị trấn, một khi đắc tội với ông ta, bọn họ có thể bị tấn công một cách tàn khốc. Cho dù điều Hòà Ngọc nói là thật hay giả, nhà họ Tiền cũng không nên can thiệp vào.

Tiền Đa nhăn mày, ánh mắt của cậu ta hiện lên rõ sự bối rối. Cậu ta cho rằng đám người Hòà Ngọc chỉ đắc tội với Louis một chút, nhưng không ngờ rằng họ đã phát hiện ra một bí mật như vậy, Louis tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người này. 

Tiền Đa cảm thấy có chút hối hận.

Hòà Ngọc giơ tay lên, đầy nhẹ cặp kính không độ, ánh mắt cậu điềm tĩnh, giọng nói bình thản tự nhiên: "Tôi đã nói rồi, sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của các cậu, các cậu đưa chúng tôi về là đã đắc tội với Louis rồi, tôi cần các cậu giúp một việc nhỏ, có thể khắc phục mối quan hệ giữa cậu và Louis, chúng tôi sẽ không làm liên luy tới các cậu."

Tiền Đa sửng sốt. Vạn Nhân Trảm và những người khác cũng cảm thấy mơ hồ. Hòà Ngọc lại gần, nói nhỏ vào tai Tiền Đa về việc nhỏ mà cậu cần giúp đỡ.

Louis nắm quyền kiểm soát thị trấn quỷ và sớm hay muộn ông ta sẽ biết về nhà họ Tiền. Ông ta một mình xuất hiện một cách âm thầm bên ngoài nhà của nhà họ Tiền và gõ cửa lớn với khuôn mặt u ám. Tiền Đa đi ra.

Louis nói: "Giao những người đó ra đây, nếu không tôi sẽ giết sạch nhà họ Tiền." Sắc mặt ông ta vô cảm và giọng điệu vô cùng lạnh lùng. 

Nhà họ Tiền chỉ là vỏ bọc của ông ta, vì thị trấn quỷ có nhiều quỷ nên thường xuyên có người tới điều tra, nhưng ít nhiều bọn họ cũng bị thu hút bởi nhà họ Tiền, vì vậy Louis đã luôn giữ họ lại. Nhưng nếu nhà họ Tiền không biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta cũng không ngại cùng giải quyết cả nhà họ.

Vẻ mặt của Tiền Đa khó hiểu: "Ngài đang nói gì vậy, tôi không hiểu." Louis khẽ cười lạnh, tay ông ta nhẹ nhàng di chuyển, dao găm xuất hiện, ông ta không có ý định nói nhảm nữa.

Lúc này, một giọng nói vang lên. "Tiền Đa, lui xuống đi."

Tiền Đa sửng sốt sau đó quay đầu và nói: "Ba, sao ba lại ở đây?" Người ba yếu ớt của Tiền Đa được quản gia đỡ đi ra ngoài, ông ta nhíu mày mỉm cười nhìn về phía Louis: "Thật xin lỗi, ngài Louis, là tôi đã không dạy dỗ con trai mình cho tốt, để nó bị người khác lừa gạt, sau này tôi nhất định sẽ nghiêm khắc kỷ luật nó hơn." Ông ta giơ tay lên: "Đưa chúng lên đây."

Một đoàn vệ sĩ mang theo Hòà Ngọc và ba người khác ra ngoài, họ bị trói chặt, đã được uống thuốc, cơ thể và sức lực yếu đuối không thể chống cự. Trong ánh mắt của Louis hiện lên một tia tàn nhẫn. Ánh mắt của ba Tiền Đa đầy chân thành nói: "Ngài Louis, tôi giao chúng cho ngài, hy vọng ngài có thể tha thứ cho đứa con trai ngốc nghếch của tôi."

Tiền Đa ngạc nhiên mở to mắt: "Ba."

Bình Luận (0)
Comment