Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 391

Dường như Tiền Đa không thể tin được ba mình lại làm vậy, cậu ta sốt ruột nhìn mấy người trên mặt đất, rồi quay qua nhìn ba mình: "Ba, bọn họ là..."

"Dẫn cậu chủ đi." Ba Tiền lạnh lùng nói.

Tiền Đa còn muốn nói thêm gì nữa nhưng đã bị bịt miệng lại kéo xuống. Suy cho cùng nhà họ Tiền vẫn do ba cậu ta quyết định.

Trong mắt Louis lóe lên chút nghi ngờ, nhưng khi ông ta nhìn thấy Tiền Đa bị kéo đi, lại nhìn một chút mấy người rõ ràng đã bị hạ thuốc đang nằm trên mặt đất, ông ta nói: "Sao bọn họ lại bị trói lại?" Những người này chẳng phải người hiền lành gì, năng lực chiến đấu cũng không thấp, sao nhà họ Tiền có thể bắt bọn họ chứ?

"Khụ khụ —" Ba Tiền quay đầu đi, ho khan sặc sụa trông vô cùng đau đớn, rồi lại cố kiềm chế nghi lễ mà nhanh chóng điều chỉnh hơi thở cho tốt, lúc ông ta nhìn về phía Louis, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cơ thể cũng trở nên run rẩy. Giọng nói ông ta yếu ớt: "Bọn họ, bọn họ được đứa con trai không nên thân của tôi thu nhận, còn giấu giếm việc họ đang bị ông Louis truy nã. Sau khi tôi nhận được tin tức, cũng không đánh rắn động cỏ, chỉ kêu nhà bếp đưa qua đó một ít đồ ăn..."

Nghi ngờ trong mắt Louis biến mất, ông ta không tin nhà họ Tiền lớn gan tới nỗi đắc tội với mình, huống chi những người này thật sự đang ở trước mặt ông ta. Ba Tiền phát hiện ra con trai làm chuyện ngu xuẩn lập tức nghĩ cách bắt người rồi trả lại cho ông ta, tương đương với việc xin ông ta đổi lấy một mạng của Tiền Đa...

Louis cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ba Tiền: "Quản lý con trai ông cho tốt, nếu có lần sau..."

Ba Tiền lập tức cam đoan: "Ngài yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Louis lạnh lùng dời tầm mắt đi, nhìn về phía mấy người trên mặt đất, trong mắt ông ta là sự tức giận và sát ý cuồn cuộn, nhưng rất nhanh, tất cả sự tức giận và sát ý ấy biến mất, ông ta vung tay lên, mấy con quỷ xuất hiện, khiêng người rời đi cùng ông ta. Vốn dĩ ông ta tính khi tìm được sẽ g**t ch*t ngay lập tức, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ đều đã bị trói lại, không có chút sức phản kháng nào, ông ta đột nhiên không muốn g**t ch*t họ một cách đơn giản như thế.

Chúng có lẽ sẽ còn có những tác dụng khác.

Louis biến mất rất nhanh, ngay cả quỷ xung quanh cũng không còn nữa, lặng yên không có một tiếng động.

Ba Tiền thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán đi.

Tiền Đa ló đầu ra từ phía sau, trên gương mặt bụ bẫm có chút phức tạp, cậu ta nháy mắt với ba mình: "Ba, ba nói xem bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ba Tiền quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "Chuyện không liên quan tới con, cho dù bọn họ có kế hoạch gì thì cũng chẳng có liên quan gì với con hết. Chúng ta đã giao bọn họ ra thì bọn họ không còn liên quan gì tới nhà họ Tiền cả. Sau này con không được phép làm việc bồng bột như vậy nữa, Louis không phải người chúng ta có thể đối phó được."

Tiền Đa gãi đầu: "Con chỉ tò mò thôi, con muốn biết Hòa Ngọc có kế hoạch gì..."

Ba Tiền chẳng thèm phản ứng lại với cậu ta nữa, xoay người rời đi. Có điều, sau khi ông ta đi được hai bước thì dừng lại, nhỏ giọng nói: "Chú ý theo dõi phủ Trấn chủ, có tình hình gì báo về lập tức."

Tiền Đa cười: "Ba, quả nhiên ba vẫn để ý, ba xem trọng bọn họ đúng không?"

Ba Tiền mặt lạnh nói: "Ba không xem trọng bọn họ, nhưng từ khi ba có trí nhớ tới nay, bọn họ là đám người có thực lực mạnh nhất, lá gan lớn nhất." Cho nên ông ta muốn giúp đỡ bọn họ một chút.

Nói xong, ba Tiền được quản gia đỡ lấy rời đi, Tiền Đa vẫn đứng ở cửa ra vào nhìn theo hướng phủ Trấn chủ. Trong bóng đêm, phủ Trấn chủ giống như bị bao phủ trong mây đen, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

"Lá gan của Hòa Ngọc lớn thật, còn dám chủ động dâng tận miệng..." Tiền Đa chậc chậc hai tiếng.

Đúng vậy, Hòa Ngọc đã chủ động đi vào hang cọp.

Bình Luận (0)
Comment