Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 392

Thời gian quay ngược lại hai tiếng trước, Hòa Ngọc nói hy vọng Tiền Đa giúp đỡ cậu một chuyện, mà chuyện đó là 

- Cho bọn họ ăn một ít thuốc, rồi giao bọn họ cho Louis.

Tiền Đa nhảy dựng lên: "Cậu phát điên cái gì đấy? Louis đang tìm cậu ở khắp nơi, khó khăn lắm mới trốn được tới đây nhưng cậu lại muốn tự động dâng mạng về sao?"

Ngay cả đám người Vạn Nhân Trảm cũng chẳng hiểu gì cả.

Hòa Ngọc vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, cậu ngồi trên ghế sofa gác chéo chân, vẻ mặt thong dong nói: "Chúng ta có thể trốn được bao lâu đây? Thời gian càng lúc càng ít, sớm muộn gì cũng sẽ bị Louis tìm ra, so với bị động, chi bằng chúng ta chủ động tấn công." Không chỉ có hạn chế về số người mà họ còn có hạn chế về thời gian. 

Họ không thể lãng phí dù chỉ là một giây, Louis nắm trong tay tất cả quỷ của trấn nhỏ này, sớm hay muộn cũng sẽ tìm ra họ, nếu đằng nào cũng bị tìm ra, chi bằng để bọn họ tự dâng tận miệng ông ta. Đây là kế sách tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Eugene không thể tin nổi nói: "Cậu đang nói mê sảng cái gì đấy? Nếu chúng ta muốn chủ động dâng tận miệng thì trước đó còn chạy làm gì? Sao chúng ta có thể đánh thắng ông ta được? Lại còn bị hạ thuốc? Vậy không phải để ông ta g**t ch*t luôn hay sao chứ?!"

Vạn Nhân Trảm nói: "Hòa Ngọc, mày điên rồi!"

Trấn Tinh cũng vô cùng nghi ngờ, nếu không phải Hòa Ngọc cũng nằm trong hàng ngũ bị "hạ thuốc", chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng Hòa Ngọc đang muốn tìm cách đưa bọn họ vào chỗ chết, nhưng mà chính cậu cũng ở trong đó... chắc cậu sẽ không tự mình hại mình chứ?

Hòa Ngọc nhìn họ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Trước đó chúng ta chạy trốn là chuyện vô cùng quan trọng, vốn là muốn lừa Louis rồi lại thành công trốn thoát khỏi tay ông ta, mọi người nói xem ông ta sẽ như thế nào?"

Vẻ mặt Eugene không có cảm xúc gì: "Ông ta sẽ tức giận gấp bội lần." Vậy nên sau khi chạy rồi lại dâng tận miệng, chẳng có cái gì tốt cả, chỉ có thể đón nhận cơn phẫn nộ gấp nhiều lần của nhân vật NPC phản diện mà thôi.

Hòa Ngọc vỗ tay thành tiếng, ánh mắt tán đồng: "Trả lời chính xác, Louis sẽ tức điên lên, vậy sau khi bị chọc tức tới bùng nổ ông ta sẽ làm gì?" Cậu không đợi những người khác trả lời đã cười nói: "Ông ta sẽ điên cuồng tra tấn chúng ta, sẽ không để chúng ta chết một cách dễ dàng."

Mọi người: "…"

Vạn Nhân Trảm trợn trừng mắt nói: "Đầu mày bị úng nước à? Thế sao còn dâng tận mồm cho Louis hành hạ?"

Hòa Ngọc nói: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con chứ?" Cậu hơi dừng lại, nghĩ rằng họ sẽ không hiểu nên cậu giải thích lại: "Nếu không gánh vác nguy hiểm sao có thể thăm dò được bí mật sâu nhất của Louis? Sao có thể nhanh chóng tra ra chân tướng?"

"Vậy cũng không cần phải hạ thuốc làm gì? Chúng ta bị hạ thuốc rồi sẽ không có năng lực phản kháng." Eugene nhíu mày, gấp gáp muốn chết.

Hòa Ngọc nhìn gã, kính mắt gác trên sóng mũi, đôi mắt trong suốt đầy vẻ kiên định trong đó: "Chỉ có như thế thì chúng ta mới khiến Louis đang tức giận tạm thời thả lỏng đề phòng. Thử hỏi nếu Louis nhìn thấy họ sinh long hoạt hổ, chuyện đầu tiên ông ta làm chẳng phải là sẽ đánh bọn họ tàn phế luôn sao? Đã như thế chi bằng để ông ta nhìn thấy một đám 'yếu đuối', thậm chí bọn họ còn trong trạng thái không có chút sức phản kháng, vậy thì ông ta sẽ cảm thấy chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, vì thế ông ta dẫn bọn họ đi, tra tấn bọn họ, hoặc là làm cái gì khác."

"Đường lui thì sao?"

"Không có đường lui, đây là một ván bài lấy mạng ra đánh cược, đương nhiên, chúng ta vẫn luôn trong một trận cược, chỉ là đánh cược một lần nữa trong ván bài này." Hòa Ngọc nhàn nhạt nói. Show sống còn đỉnh lưu chính là trận đánh cược lớn nhất.

Hô hấp mọi người gần như dừng lại, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ 

- Điều này là không thể! Cậu ta phát điên thật rồi! Đây là câu trả lời mà lý trí nói với họ.

Nhưng khi họ đối diện với đôi mắt cậu, về mặt tình cảm, bọn họ theo bản năng muốn tin tưởng cậu, muốn làm theo kế hoạch cậu đã đề ra, giống như nhìn thấy cậu thì trong lòng không tự giác có một ngọn lửa bốc cháy lên, sinh ra cảm giác được ăn cả ngã về không. 

Nhiệt huyết, sốc nổi cũng sẽ lây, đặc biệt là đối diện Hòa Ngọc - Hòa Ngọc đến từ hành tinh rác này còn dám đánh cược, sao họ lại không dám chứ?

Bình Luận (0)
Comment