Vạn Nhân Trảm nắm chặt rìu trong tay, đây là phó bản thứ hai gã trở thành đồng đội với Hòa Ngọc, cho dù là hay là , cậu đều dẫn dắt gã đi đánh cược.
Vòng đầu tiên, lúc họ đối mặt với mấy cao thủ cấp S cậu cũng chưa hề rời đi, ngược lại hợp tác với bọn họ để tìm kiếm hung thủ cuối cùng, đồng thời cả bốn người họ đều thăng cấp. Ở vòng thứ hai, biết rõ Eugene và chín đội còn lại muốn g**t ch*t họ, cậu vẫn chủ động xuất hiện, ở trước mặt bọn họ tìm kiếm một con đường sống. Vậy thì cửa ải này, cùng lắm chỉ lại là một trận đánh cược mạng sống nguy hiểm và đáng sợ hơn mà thôi.
Kỳ lạ là Vạn Nhân Trảm không tìm thấy lý do phản đối, thậm chí trong lòng gã còn rục rịch muốn ngóc đầu dậy, không muốn thua Hòa Ngọc.
Trấn Tinh càng không cần phải nói, ánh mắt gã nhìn Hoà Ngọc vừa phức tạp lại vừa mang theo thưởng thức, không phải ai cũng có can đảm như thế này, cũng không phải ai cũng dám đánh cược cả mạng mình.
Eugene: "???" Gã hít sâu một hơi, nói: "Không được, kế hoạch này quá điên cuồng, tôi không thể tưởng tượng được cảnh cả cơ thể không có sức phản kháng, mặc kệ cho người ta xâu xé."
Hòa Ngọc nói: "Trước mặt Louis anh chỉ có thể mặc cho ông ta xâu xé, bây giờ anh bị thương nặng, không thể khôi phục trong phó bản này được, kiểu gì tình hình cuối cùng cũng chung một kết quả thôi. Hơn nữa sẽ có người chiến đấu, có điều người đó không phải chúng ta mà thôi."
Câu trước Eugene hiểu, tuy rằng cơ thể gã đã được sửa lại xong nhưng tổn thương vẫn còn đó, ít nhất cánh tay máy của gã sắp không thể dùng được nữa, năng lực chiến đấu cũng bị hao tổn không ít. Nhưng câu sau khiến gã kinh ngạc, ánh mắt mờ mịt.
Có người chiến đấu thay bọn họ? Là cao thủ phương nào nữa vậy?
Hòa Ngọc không đợi gã hỏi lại, tiếp tục nói: "Thời gian không đợi ai, cứ tin tưởng tôi đi, nếu tôi phán đoán không sai, xác suất chiến thắng của chúng ta là mười phần trăm."
"Chỉ mười phần trăm!"
Hòa Ngọc: "Nếu không làm như vậy thì xác suất chiến thắng là một phần trăm."
Mọi người: ".." Tuy rằng họ không tìm ra lý do để phản đối, nhưng lý trí vẫn luôn cảnh báo họ rằng
- Cậu ta điên rồi, bọn họ không nên điên chung với cậu, sẽ không chết toàn thây đâu.
Tiền Đa yếu ớt giơ tay lên: "Tôi muốn hỏi một chút... Cậu lấy đâu ra tự tin mà làm như vậy?"
Hòa Ngọc nhìn cậu ta, cậu giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh đặt giữa hai tròng kính, nhẹ nhàng đẩy kính lên trên, giọng nói thong dong, tỉnh táo… "Tiền Đa, tôi đã dạy cậu cách chơi bài xì dách rồi đúng không?" "Đó chính là cho dù cậu đang cầm quân bài gì, ở thời điểm giằng co, cậu đều phải tin tưởng đó là quân A và JQK."
Nói xong, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh. Bốn người họ bị quỷ khiêng đi, đầu Eugene vừa mới sửa xong nên có hơi đứng máy. Gã trợn tròn mắt mà nghi ngờ cuộc sống.
Sao gã lại tin tưởng Hòa Ngọc? Sao lại đi tin tưởng Hòa Ngọc một lần nữa chứ? Mặc dù lần trước gã tin tưởng cậu và đúng là cậu đã cứu gã, nhưng lần này không giống thế, lần này là tự phế mình rồi đưa tới cửa để Louis hành quyết đấy. Chắc chắn lúc nãy gã bị điên rồi!
Trước đó mặc dù cánh tay máy bị hao tổn nhưng vẫn có thể miễn cưỡng triển khai tấn công. Nhưng bây giờ, tác dụng của thuốc mê từ Liên Bang không hề nhỏ, khiến gã không thể dùng năng lực chiến đấu được rất dễ dàng. Muốn khôi phục lại cần ít nhất mấy tiếng, một tiếng đã trôi qua, trạng thái này còn cần duy trì thêm hai tiếng nữa.
Hai tiếng này đủ cho gã chết một trăm lần. Tất cả những gì bọn họ có đều dựa vào vào năng lực chiến đấu, không dùng được năng lực chiến đấu thì coi như người cũng phế luôn rồi. Eugene muốn sụp đổ rồi, trước đó bởi vì Hòa Ngọc phân tích nghe có lý, bây giờ khi gã tỉnh táo lại, lý trí vượt lên trên tình cảm, gã chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Cũng may, đúng là Louis không chuẩn bị giết bọn họ ngay, vẫn còn cơ hội.