Louis tới! Người vừa đá bay Khắc Lý Hải chính là ông ta.
Ông ta đứng trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng: "Ai cho cậu dám tự tiện ra tay? Ai cho cậu lá gan đó? Tôi muốn đích thân báo thù những người này, cậu giết bọn chúng là muốn tôi không làm được gì, chỉ có thể bắt cậu trút giận thay sao?"
Khắc Lý Hải ôm ngực dựa vào vách tường, hoảng loạn giải thích: "Bọn nó rất nhiều thủ đoạn, tôi chỉ sợ bọn nó sẽ chạy thoát! Ông Louis, tôi rất trung thành với ông!"
Louis chẳng tin lấy một chữ, ông ta lạnh nhạt thu hồi tầm mắt: "Nếu không phải cậu đặc biệt thì chắc chắn tôi sẽ g**t ch*t cậu."
Nói xong, ông ta nhìn về phía đám người Hòa Ngọc. Khắc Lý Hải là người đặc biệt, vậy những người có lai lịch tương tự như vậy thì sao? Tuy rằng lúc nãy ông ta đã nhìn thấy, quả thật những người này không có năng lực chiến đấu, đúng là cá nằm trên thớt, nhưng ông ta không tính cho bọn họ cơ hội.
Louis tóm lấy Hòa Ngọc, giơ tay lên: "Dẫn bọn nó đi."
Bốn người lại bị dẫn đi một chỗ khác, lúc này, Hòa Ngọc nằm trong tay Louis, tí nữa chắc chắn cậu sẽ là người đầu tiên gặp xui xẻo!
Họ vẫn ở trong tầng hầm ngầm, chỉ là chuyển từ lồng giam tới một chỗ càng gần trung tâm của tầng hầm ngầm hơn, một chỗ bí mật hơn. Dọc đường đi, bọn họ không chỉ nhìn thấy vô số quỷ có cấp S, mà thậm chí còn có cả cấp SS! Phòng thủ nghiêm mật như thế, chắc đây là chỗ mà bọn họ đang muốn tìm.
Khu vực trung tâm của tầng hầm rộng mở hơn lồng giam một chút, cũng sáng sủa hơn, xung quanh được gắn những hạt trân châu sáng bóng quý giá, sáng ngời mà lại không chói mắt, nơi nơi đều là những quỷ hình người đang bị giam giữ, còn có một vài trang bị vô cùng kỳ quái.
Mà vị trí nằm ở sâu nhất, cũng chính là cuối đại sảnh.
Ở đó treo một người hay là quỷ?
Sở dĩ dùng giọng điệu nghi ngờ là vì từ xa nhìn lại, đó là bóng đen của một người, nhìn kỹ mới có thể thấy sương sương bóng dáng người đó, có điều thân thể cũng do những làn sương đen mơ hồ tạo thành, mờ ảo không rõ, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Anh bị bóng đêm bao phủ nhưng lại không giống với tất cả quỷ khác, màu sắc của sương đen đen như mực, đậm đặc vô cùng, có bản chất khác với những quỷ khác.
Cho dù anh chỉ là một đám sương đen lại bị dây xích trói lại trói chặt. Đó không phải dây xích bình thường, mà là dây xích được kết từ sương lạnh.
Hòa Ngọc nhìn chăm chú vào chỗ đó, chăm chú nhìn mặt người đó. Cậu không thấy rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy hai tròng mắt của người đó là hai cái hố đen, đôi mắt xanh trong lòng ngực cậu cũng vừa động đậy.
Hòa Ngọc cong môi, mấp máy môi nói:
Xác suất thắng, tám mươi phần trăm…