Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 407

Miệng Trấn Tinh tràn máu tươi, chống vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm Louis, trong mắt mang theo sự khiếp sợ. Vạn Nhân Trảm quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, ánh mắt kinh ngạc. Tên Louis này, ông ta không có trang bị lại có năng lực chiến đấu khủng khiếp như vậy! 

Chỉ một cú thôi đã đủ đánh bay cả ba người bọn họ. 

Đây thật sự là cấp bậc SS sao? Sợ là... còn cao hơn nữa.

Ba người Trấn Tinh vốn là cao thủ Liên Bang, phương pháp chiến đấu và ý thức đều không thành vấn đề, sau khi tiến vào show sống còn đỉnh lưu, thông qua việc không ngừng thăng cấp, thu thập trang bị, tất cả đều nâng cao hiệu quả chiến đấu. Ba người liên thủ, cho dù không đánh lại một cao thủ SS cũng không đến mức thua thành như vậy chứ? 

Không phải là do họ thì chính là - Louis có vấn đề.

Họ nhìn chằm chăm Louis, khí đen xung quanh ông ta càng ngày càng dày đặc, hốc mắt đỏ như máu, lòng bàn tay đã biến thành màu đen, hoàn toàn không giống lúc trước. Ông ta nhấc chân đi về phía Hòa Ngọc. 

Ba người đã bị đánh bay, giờ phút này, trước mặt Hòa Ngọc cũng không có bất kỳ ai có thể bảo vệ cậu.

Louis cười lạnh: "Thế nào? Thấy uy lực của thần lực không? Thần lực không phải thứ mà phàm phu tục tử bọn mày có thể ngăn cản." Đi theo một con đường khác, Louis đã cảm thấy chướng mắt con đường năng lực chiến đấu. Dù sao, chênh lệnh sức mạnh chiến đấu đã quá rõ ràng. 

Nếu như hệ thống năng lực chiến đấu thật sự mạnh mẽ, vì sao ông ta lại muốn đổi một con đường khác? 

Có thể thấy hiện tại ông ta đi con đường quỷ quái này đã mạnh hơn năng lực chiến đấu gấp nhiều lần, làm cho người ta khó có thể từ chối. Hòa Ngọc rất hiểu, đương nhiên cậu biết, cho dù là linh khí hay là ma khí đều sẽ mạnh hơn năng lực chiến đấu. Năng lực chiến đấu chỉ lợi dụng một bộ phận năng lượng rất nhỏ, mà hệ thống năng lượng, có thể sử dụng năng lượng tăng lên gấp mấy lần.

Louis đi từng bước một tới trước mặt Hòa Ngọc, vươn tay: "Nói cho tao biết, vì sao mày có thể khống chế thần lực? Mày làm thế nào được?" Tay ông ta bóp chặt Hòa Ngọc, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đứng dậy, chuẩn bị nhào tới. Hòa Ngọc hơi giơ tay, phất phất, ý bảo bọn họ đừng hành động. Hai người chần chờ dừng lại.

Tay Louis bóp cổ Hòa Ngọc: "Nói tại sao, nếu mày không nói, tao sẽ b*p ch*t mày ngay bây giờ." Tay ông ta dùng sức, hiển nhiên là định làm thật. Hòa Ngọc giãy giụa theo bản năng hai cái, giọng khàn khàn: "Tôi nói, tôi chính là..." Cậu nhìn về phía Louis, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh đẹp mắt lóe ra ý cười: "Louis, ông thua, ông thua hoàn toàn."

Louis sửng sốt. 

Thua? Một người bị ông ta bóp trong lòng bàn tay mà có tư cách nói ông ta thua ư. 

Louis lộ ra nụ cười trào phúng, tay càng dùng sức. Gân xanh trên trán Hòa Ngọc nổi lên nhưng khóe miệng cậu vẫn duy trì nụ cười, cứ như cậu căn bản không thèm để ý mình sắp bị b*p ch*t, chỉ gian nan nói ra một câu 

- "Còn, còn chưa... Tỉnh lại sao?"

Tỉnh lại? Ai tỉnh? 

Louis lại sửng sốt, nhưng ngay trong một giây ông ta sững ra này, bóng đen bị trói chặt chậm rãi mở mắt, một đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp vô cùng quen thuộc, trong khoảnh khắc đôi mắt màu xanh nước biển mở ra, sương dày đặc xung quanh cậu ta cuồn cuộn dữ dội, vẫn không thấy rõ thân hình song đôi mắt màu lam kia lại rất rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment