Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 408

Đám người Trấn Tinh kinh ngạc. 

Đó là đôi mắt! Sao đôi mắt kia lại xuất hiện trên mặt Ly? Từ từ! Chẳng lẽ đôi mắt kia chính là Ly? 

Mà lúc trước Hòa Ngọc đã nói, chủ nhân của con mắt, là Ly?

Đôi mắt kia là Hòa Ngọc thả ra, lúc trước vì để phân tán lực chú ý của Louis nên cậu thả mắt ra, mà hình như đôi mắt xanh như nước kia cũng biết chủ nhân của mình ở đâu, lập tức trở về vị trí cũ. Đôi mắt ổn định dừng bên trong hốc mắt Ly, chậm rãi dung hợp, Hòa Ngọc dùng từng đề tài, từng phân tích dẫn dắt sự chú ý của tất cả mọi người, không ai nhìn thấy. 

Cơ thể đen như mực có thêm một đôi mắt màu xanh, ngay cả khán giả cũng không chú ý tới!

Hòa Ngọc kéo dài thời gian, để mắt xanh đánh thức Ly. Hòa Ngọc kéo dài thời gian, để mắt xanh đánh thức Ly. Cậu có thể cảm nhận được Ngọc khí dao động ở đó, gần như có thể chắc chắn là Ly sắp tỉnh lại.

Quả nhiên, Ly tỉnh rồi.

Louis sửng sốt, đồng tử lập tức co rụt lại, tay siết chặt hơn, khí đen cuồn cuộn: "Mày đã làm gì?!"

Hòa Ngọc: "Tôi, tôi chỉ, trả lại đôi mắt cho cậu ta." Cho dù bị Louis nâng lên cao, cho dù gân xanh trên trán nổi lên, cho dù nói chuyện khó khăn, cậu vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh thong dong.

"Ha ha ha!" Louis cười lớn, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chẵm Hòa Ngọc.

 Ông ta đột nhiên kéo Hòa Ngọc đến trước mặt, hai người mặt đối mặt, giọng nói hung hãn ngang ngược: "Tao đây lại muốn cám ơn mày đã trả lại đôi mắt, những năm này cậu ta đưa đôi mắt ra ngoài làm không ít chuyện, giờ trả lại, vừa hay không hề khiến tao tức giận, mày cho rằng trả lại cho cậu ta rồi thì có thể thoát thân sao, nằm mơ, đến dây xích cậu ta cũng không phá ra nổi, bị suy yếu ba trăm năm, vĩnh viễn không bằng tao." Vẻ mặt Louis đắc ý. 

Đôi mắt này đã biến mất một trăm năm, quỷ trong thị trấn quỷ đều là "Ngọc khí", đôi mắt đó đi thu nạp vô số quỷ quái có ý thức đến gây phiền toái cho ông ta. Ông ta tìm một trăm năm cũng không bắt được, không ngờ Hòa Ngọc lại đưa về? 

Đương nhiên Louis cực kỳ vui vẻ, dây xích trói Ly là trang bị đặc thù, khá khó vỡ, hơn nữa Ly của hiện tại không phải là Ly ba trăm năm trước, cậu ta không ngừng bị xẻo thịt, cơ thể bị chế tạo thành vô số quỷ quái đầy ra ở thị trấn quỷ, chỉ cần đôi mắt trở về, cũng đừng hòng chạy trốn nữa!

"Ha ha ha ha!" Louis lại cười lớn ra tiếng.

Vẻ mặt của Hòa Ngọc không có chút thay đổi nào, cậu giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt ở trên cổ tay Louis, giọng khàn khàn - "Vậy ư? Sao ông dám chắc hiện tại cậu ta sẽ yếu đi? Cho dù yếu đi, vậy không thể trở nên mạnh một lần nữa sao? Ông biết đấy, mặc dù hiện tại cậu ta suy yếu, nhưng ba trăm năm qua cậu ta vẫn sinh ra Ngọc khí, nếu như ông không phân tán những Ngọc khí này, ông nói xem cậu ta sẽ mạnh đến thế nào?"

Nụ cười của Louis dừng lại, lập tức chìm xuống, vẻ mặt u ám nhìn cậu: "Không thể nào, cậu ta đã bị suy yếu liên tục ba trăm năm, thần lực cậu ta sinh ra đều phân tán trên mấy chục ngàn quỷ quái, cậu ta không thể trở nên mạnh hơn nữa." Giọng của ông ta rất chắc chắn, giống như đã nhìn thấu Hòa Ngọc đang "phô trương thanh thế".

"Dựa vào chính cậu ta có lẽ là không thể, nhưng, ở đây có tôi mà." Hòa Ngọc cười khẽ, trong mắt nào có nửa phần phô trương thanh thế, rõ ràng là tràn đầy tự tin.

Nói xong, ngón tay Hòa Ngọc đặt trên cổ tay Louis khẽ giật giật:

Ầm!

Năng lực chiến đấu là vô hình, "Hòa khí" cũng là vô hình, nhưng bởi vì thị trấn quỷ có vô số quỷ quái, cũng bởi vì tính đặc thù của Ly, tất cả những "Ngọc khí" đều mang màu đen. Đột nhiên từ phía cánh cửa, một lượng lớn Ngọc khí màu đen từ trên người Louis tràn về phía Hòa Ngọc, lại tràn bồng bềnh về phía Ly. 

Khí đen cuồn cuộn, khóe miệng Hòa Ngọc tràn ra lượng lớn máu đen. Sắc mặt của cậu trở nên tái nhợt, chỉ có khán giả phòng phát sóng trực tiếp của cậu có thể nhìn thấy thời gian đếm ngược tử vong một cách chân thật, đang nhanh chóng giảm dần. Nhưng vẻ mặt cậu vẫn không có chút thay đổi nào, trước sau nắm chặt tay Louis.

Biến cố này đột nhiên xảy đến khiến Louis hoảng hốt.

Bình Luận (0)
Comment