Ba người Eugene có chút kích động.
Đây là lần đầu tiên nhóm người bọn họ đi uy h**p người ngoài màn hình, e rằng đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử show sống còn. Ngoài ra, không chỉ có một tuyển thủ, mà còn có cả những tuyển thủ đến từ các hành tinh khác nhau, tiến lên đe doạ cùng nhau. Trong một trận đấu cần chém giết để lấy lòng người xem, bọn họ uy h**p người bên ngoài, bọn họ liên thủ với nhau bảo vệ một hành tinh còn không nằm trong sự bảo hộ của Liên Bang.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên.
Tim Eugene đập tưởng chừng văng khỏi lồng ngực. Gã nhìn về phía Hòà Ngọc, cảm giác rằng sau đó có lẽ Hòà Ngọc vẫn muốn nói thêm điều gì đó, như vậy mới có thể bộc lộ nhiều cảm xúc trọn vẹn hơn.
Hòà Ngọc quay đầu: "Đi thôi, đi phân tích phó bản này."
Eugene: "..." Gã không thể tin: "Không đe doạ hay nói thêm chút gì sao?"
Hòà Ngọc đưa tay đẩy gọng kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, giọng nói bình tĩnh: "Vậy anh quên thời gian trên đầu anh gọi là gì rồi sao? Đó gọi là đếm ngược thời gian tử vong."
Đếm ngược thời gian tử vong.
Sắp chết rồi mà vẫn không nắm bắt thời gian nghiên cứu.
Eugene: "..."
Hòà Ngọc bước chân đi về phòng nghỉ ngơi bên cạnh, dáng vẻ thong dong: "Về phần uy h**p có lẻ cũng đã đủ dùng rồi. Cho dù bọn họ đã chuẩn bị đi, bây giờ cũng nên trở về đi."
Eugene: "..." Được lắm, màn giả vờ uy h**p này rất đúng chỗ, cảm xúc bùng nổ.
Ba người cảm thấy cực kỳ mơ hồ, nhanh chân đuổi theo.
Những người trong gia tộc Khắc Lý Hải: "..." Bọn họ vừa về tới cửa, quả thật cũng vừa mới ngồi xuống.
Mẹ kiếp, rõ ràng không ai biết vì sao bọn họ lại cảm giác như bị bàn tay của ai tát cho một cái thật vang. Không ai nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của những thành viên trong gia tộc Khắc Lý Hải. Lúc này, khán giả nhìn về phía bốn người đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi, trong sân, bốn người ngồi một hướng, trở về chủ đề chính.
"Các anh mới đến thị trấn nhỏ bên cạnh, phát hiện được gì không?" Hòà Ngọc bình tĩnh rót cho mình một cốc nước.
Đôi mắt của Vạn Nhân Trảm mở to, quay đầu nhìn Hòà Ngọc bên cạnh: "Mày biết..."
"Biết." Hòà Ngọc bưng cốc nước lên.
Trấn Tinh hơi híp mắt, cũng quay đầu nhìn Hòà Ngọc: "Vậy cậu còn biết gì? Vừa rồi chúng tôi phán đoán ra rất nhiều thông tin."
Hòà Ngọc nhấp một ngụm nước, mi mắt rũ xuống: "Anh muốn hỏi tôi có biết nhà họ Tiền là mấu chốt hay muốn hỏi tôi có biết thị trấn quỷ là giả?"
Mọi người: "..." Hay lắm, quả nhiên cái gì cậu cũng biết.
Bình luận: "..."
Bình luận: "Sao cậu ấy đã biết rồi?"
Bình luận: "Hay quá, không hổ là cậu. Hòà Thần cái gì cũng biết nhưng không bao giờ nói."
Eugene: "Cậu biết khi nào?"
Hòà Ngọc suy nghĩ, nghiêng đầu. "Quên rồi. Có lẽ là tôi đoán lúc đi làm nhiệm vụ phụ. Dù sao thì Lâm rất giống NPC đưa tôi đến cửa hàng số một. Tôi muốn đi các cửa hàng khác trên đường, mà cửa hàng nhiệm vụ phụ kia là Lâm đưa tôi đến. Trong mấy vấn đề kia, thật sự có một vấn đề mấu chốt. Hai mươi nghìn người trong thị trấn nhỏ, kết hợp với manh mối của Trấn Tinh, số dân của thị trấn nhỏ luôn luôn là hai mươi nghìn người, có giống thiết lập của trò chơi không?"
"Tiền Đa nói rằng bí mật của cậu ta là không ra được khỏi thị trấn quỷ, bởi vì phó bản bổ sung, NPC show sống còn không có ý thức, do đó đây cũng là manh mối quan trọng. Phó bản chồng phó bản, khả năng cao đến chín mươi phần trăm. Đám người Lăng Bất Thần thăng cấp, điều này hoàn toàn có thể được đôn lên thành trăm phần trăm."
“Do vậy, chúng ta không chỉ ở trong phó bản mà còn đang ở trong ”gian hàng trò chơi" của thế giới phó bản. Bởi vì quen biết NPC của phó bản nên chúng ta đều bỏ qua rất nhiều manh mối. Dù gì NPC phó bản giống đến mười phần, chỉ khác đi một chút. Nhưng chúng ta chỉ cần nhảy ra khỏi ranh giới và kiểm tra lại thật kỹ một lần nữa là có thể phát hiện ra, đây là trò chơi trinh thám dẫn chúng ta tìm được lý do Louis là cao thủ ba trăm năm trước kiểm soát cả thị trấn quỷ."
"Mà nhiệm vụ của chúng ta là phát hiện bí mật của phó bản lớn nhất. Vậy đ* nhiên, thị trấn quỷ ở trong trò chơi cần được phá giải rồi."
Bình luận: "..."
Bình luận: "Thì ra là thế."
Lời phân tích của Hòà Ngọc rất hợp lý, hơn nữa vô cùng rõ ràng dễ hiểu, hoàn toàn khác với những "con rùa" tìm ra manh mối quan trọng nhờ may mắn.