Trạm trung chuyển.
Lăng Bất Thần: "Wao, Hoà Ngọc thông minh quá, tôi cũng không nghĩ đến điều đó."
Bạc Kinh Sơn: "..." Khuôn mặt anh ấy không chút thay đổi: "Đúng, cậu không nghĩ đến việc này. Cậu chỉ lật qua ghi chú của người chơi phó bản trong một cửa hàng." Vì vậy, Lăng Bất Thần chiếm được manh mối chắc chắn nhất của trò chơi về thị trấn nhỏ. "Con rùa" may mắn chính hiệu.
Hoà Ngọc đặt cốc xuống, vẻ mặt vô tội: "Thật ra, tôi cũng không biết sớm hơn các anh là bao."
Mọi người: "..." Eugene không tin được trợn mắt, cứng nhắc hiểu ra: "Không sớm hơn bao lâu, nhưng tối hôm qua cậu phát hiện. Nếu lúc đó cậu đã chắc chắn, vậy tại sao còn đưa chúng tôi đi khiêu chiến với Louis?" Khiêu chiến với Louis là quyết tâm được ăn cả ngã về không. Nếu sớm biết rằng con đường của Louis là đường chết, vậy thì bọn họ còn tự đi tìm chết để làm gì? Tại sao còn muốn đi khiêu chiến với Louis? Eugene ngỡ ngàng.
Hòà Ngọc ngẩng đầu nhìn gã, ra vẻ dĩ nhiên nói: "Bởi vì tôi muốn xem xem Ly còn sống hay không?"
Mọi người: "..."
Bình luận: "..."
Đã có ai từng nói chưa? Rằng Hòà Ngọc, cậu thật sự đáng ăn đòn đó. Mẹ kiếp, quá đáng thật sự.
Vạn Nhân Trảm bùng nổ: "Chỉ vì xem xem Ly có còn sống hay không, cậu mang nhóm bọn tôi đi chiến đấu với Louis. Cậu xem số đếm ngược trên đầu bọn tôi trông như thế nào. Đường kia là tử lộ, cậu, cậu, cậu..." Gã đã tức đến mức không nói lưu loát nổi. Tay có chút ngứa, rìu cũng hơi muốn bổ về phía Hòà Ngọc, nhưng không hiểu sao không xuống tay được. Nếu là người khác, gã đã chém người ta chết thẳng cẳng.
Eugene cũng giận đến nỗi bốc khói. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hòà Ngọc, giọng vù vù nói: "Hòà, Ngọc. Vậy cậu đành lòng chơi đùa chúng tôi như vậy ư? Cậu có biết hậu quả của việc đó ra sao không?"
Hoà Ngọc buông cốc nước xuống: "Cũng không phải là lần đầu tiên, bình tĩnh chút đi."
Eugene: "..."
Bình luận: "Hoà Thần này có hơi nghiệp chướng."
Bình luận: "Cậu ấy thích chơi đùa với người khác, tám mươi phần trăm là không nói trước. Sống được đến bây giờ vẫn không bị người khác giết, thật sự vất vả rồi."
Quả thật đây không phải là lần đầu tiên. Eugene lập tức co quắp giống như quả bóng xì hơi. Khuôn mặt gã không thay đổi, giọng nói có chút vô lực: "Vậy cậu, tiếp theo cậu làm gì bây giờ?" Số đếm ngược trên đầu chỉ còn một con số hàng đơn vị. Nếu không rời đi trong thời gian đếm ngược thì sẽ không thể rời đi thật.
Hoà Ngọc cầm lấy ấm nước, "hạ mình" rót cho bọn họ mỗi người một cốc, vừa rót nước vừa nhẹ nhàng nói: "Tìm được Ly cũng là chuyện vô cùng quan trọng."
Vạn Nhân Trảm xoay người xem thường: "Quan trọng gì chứ? Tuyến của cậu ta và Louis cũng không phải là tuyến nhiệm vụ của chúng ta." Nói xong vẫn rất tức giận, một ngụm nốc cạn nước của Hòà Ngọc, đưa chén cho cậu rót thêm.
Hoà Ngọc cũng không giận, tiếp tục rót nước cho gã. Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: "Quả thật đó không phải là tuyến nhiệm vụ của chúng ta. Nhưng mọi người cũng không phát hiện rằng, sau khi chúng ta vạch trần chân tướng, tìm được bí mật lớn nhất rồi nhưng vẫn không rời đi được."
Mọi người: "..." Đúng vậy, trước đó bọn họ đã đoán được không thể ra khỏi thế giới giả là điều bình thường.
Dù sao suy đoán của bọn họ cũng đúng phương hướng, chỉ có điều là không toàn diện. Mà Hòà Ngọc không giống như vậy. Cậu vừa đọc cuốn sách xong, giải thích quá trình suy luận và kết quả.