Sao Vạn Nhân Trảm còn để ý vết thương nữa. Gã bật thẳng dậy, nhìn chằm chằm thời gian đếm ngược trên đầu Hoà Ngọc.
"Này, nếu mày không đủ phiếu thì mau đi xin phiếu đi. Nếu mày chết ở đây, ông đây cũng sẽ không nhặt xác cho mày đâu. Tuy rằng tao mong mày chết, nhưng tao thích mày chết dưới tay tao hơn."
Hòà Ngọc chớp mắt: "Thời gian đếm ngược của anh cũng không hơn đâu. Nếu không tôi xin phiếu giúp anh." Hai tay cậu chắp thành hình chữ thập, vô cùng tha thiết: "Các bạn đang xem ơi, nếu số phiếu của Vạn Nhân Trảm không đủ, xin hãy bỏ phiếu cho anh ấy. Anh ấy rất quan trọng với tôi. Cảm ơn đã giúp đỡ."
Bình luận: "Ha ha ha ha đã bỏ."
Bình luận: "Cười chết mất, vốn định bỏ cho Hoà Thần, nhưng nếu cậu ấy xin phiếu hộ Nhân Vạn Trảm thì bỏ cho Nhân Vạn Trảm đi. Thời gian của Hoà Thần còn dài."
Bình luận: "A a a a OTP của tui tung hint."
Cậu ta đang xin phiếu hộ gã sao? Vạn Nhân Trảm cảnh giác ôm rìu lùi từng lùi về phía sau, ánh mắt hoài nghi. Đôi mắt của gã hơi nheo lại.
Người kia thật sự thích gã, hay là lại có âm mưu khác? Gã nhìn Hòà Ngọc, đánh giá cẩn thận: "Tao nói cho mày biết. Mày muốn gạt tao giúp mày xin phiếu, điều đó là không thể, vì vậy tao sẽ không bị mày lừa đâu. Tao đã tính kế mày từ nãy rồi, còn lâu mới giúp mày." Gã có người hâm mộ, dù gì năm ngoái gã cũng đứng nhất.
Chẳng lẽ Hòà Ngọc âm mưu lấy phiếu từ fan gã? Nhưng phiếu của cậu vẫn chưa đủ, sao còn có thể giúp gã được?
Nhưng nếu Hòa Ngọc thật sự chân thành, cũng không phải không thể giúp gã một tay. Dù sao không cần vội vàng giết cậy ngay bây giờ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Vừa nghĩ như vậy, Vạn Nhân Trảm liền cảm giác số phiếu của mình tăng lên điên cuồng. Vốn ban đầu chỉ có hơn ba trăm ngàn, sau một cái chắp tay đã tăng với tốc độ kinh hoàng.
Ba trăm năm mươi ngàn, bốn trăm ngàn, bốn trăm năm mươi ngàn.
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã không hiểu gì nhìn Hòa Ngọc, ngỡ ngàng ngơ ngác, cuối cùng chả hiểu gì cả.
Hoà Ngọc vừa xin phiếu, người xem đã bỏ phiếu. Nếu cậu có sức kêu gọi mạnh mẽ như vậy, vì sao fan gã không bỏ cho cậu? Dù gì thời gian đếm ngược của cậu cũng sắp về không. Chẳng lẽ, số phiếu của cậu đã đủ rồi? Vạn Nhân Trảm vắt óc ra nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ thông. Hòà Ngọc, đủ phiếu rồi.
Hơn nữa, chắc chắn cậu thích gã. Nếu vậy, vòng tiếp theo gã cũng không muốn giết Hòa Ngọc, cùng cậu vào vòng chung kết nghe cũng khá ổn.
Eugene bên cạnh còn hét lên: "Ha ha ha, Hoà Ngọc, phiếu của tôi đủ rồi nha." Gã bĩu môi: "Phiếu tôi đủ rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Còn cậu, nếu không đủ phiếu, cậu sẽ chết, chết trước tôi."
Vạn Nhân Trảm: "Phiếu của cậu ta đủ rồi."
Vẻ mặt của Eugene không thay đổi, cũng không tỏ vẻ thất vọng: "Vậy cũng chả liên quan, cậu ta cũng phải đi trước chúng ta. Các anh em, chúng ta thành công rồi. Cuối cùng cũng liên thủ tống Hòa Ngọc buộc phải sài phiếu chạy trốn được rồi, chúng ta thắng rồi." Bị Hòà Ngọc tính kế quá độc ác, thế nên cho dù có dở trò sau lưng cậu, gã cũng cảm giác bản thân đã thắng, nóng lòng muốn đốt pháo ăn mừng.
Dù sao ở phó bản này bọn họ không đánh thắng được Ly. Như vậy, thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc thật sự sẽ về không trước bọn họ, bọn họ đã thắng, một cảm giác thành tựu lạ lùng.
Eugene chống nạnh, cơ thể cứng nhắc cười đến nghiêng ngả.
Bình luận: "Cậu bé đáng thương quá."
Bình luận: "Eugene thật đáng thương."
Bình luận: "Người máy đáng thương thật đấy."