Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 429

Vạn Nhân Trảm cũng nghĩ như vậy. Gã ôm rìu nhếch miệng với Hòà Ngọc, khuôn mặt hung hãn tràn đầy đắc ý vui vẻ: "Hoà Ngọc, mày cũng có ngày hôm nay, mày không biết tao đã lừa mày hả?"

Hoà Ngọc nhìn gã: "Anh đã nói dối. Thời gian đếm ngược trên đầu tôi là ít nhất."

Vạn Nhân Trảm: "..." Nét tươi cười trên mặt gã biến mất, hoang mang: "Mày biết?"

Hòà Ngọc gật đầu: "Đúng, tôi biết." Cậu sờ cằm, chớp mắt: "Hơn nữa, tôi không đủ phiếu."

Mọi người: "..."

Vạn Nhân Trảm không tin được: "Phiếu của mày không đủ mà mày còn giúp tao xin phiếu. Mày nghĩ cái gì vậy?" Gã không hiểu, có chút sốt sắng.

Eugene cũng hơi sửng sốt, sau đó ngỡ ngàng nhìn cậu: "Vậy sao cậu không sốt ruột? Không phải cậu rất thông minh sao? Ngay cả đếm ngược trên đầu cũng không đoán được sao? Thời gian đếm ngược của cậu là ít nhất, vậy mà cậu vẫn bình chân như vại." Gã lắc đầu, giọng điệu không hiểu nổi thì thào: "Chẳng lẽ mình tính kế Hòà Ngọc thành công sao? Mình có thể g**t ch*t Hoà Ngọc à?"

Vạn Nhân Trảm lặp lại: "Hoà Ngọc muốn chết à."

Vừa dứt lời, ánh mắt của Eugene bỗng mở to: "Chúng ta có thể nhốt Hoà Ngọc vĩnh viễn trong phó bản này, may thật đấy. Hoà Ngọc, cậu yên tâm, tôi sẽ báo thù cho Trái Đất giúp cậu."

Hoà Ngọc: "Phiếu của tôi không đủ, tôi cũng không muốn rời đi bằng phiếu. Tôi muốn dựa vào vượt ải để qua vòng tiếp theo."

"Cậu đừng có ăn nói hồ đồ." Eugene giơ ngón tay chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Cậu có biết thời gian đếm ngược của mình như thế nào không?"

Vạn Nhân Trảm nhìn chằm chằm con số, thì thào thời gian đếm ngược "10, 9" trong vô thức. 

Giờ phút này, tâm trạng của gã phức tạp cực kỳ.

Gã nghĩ đến lúc Hòà Ngọc chết, bản thân mình sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng gã không bao giờ ngờ rằng không chỉ không vui, mà còn có chút chua xót và cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Đó là cảm xúc gã chưa từng có trước đây. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi rất khó để nói thành lời, còn có một chút khổ sở.

Hòà Ngọc: "Chỉ còn vài giây nữa thôi. Các anh còn không mau chạy nhanh đi."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Eugene: "..."

"Này, cậu đã tính bằng giây rồi đấy." Eugene trừng mắt, nhìn chằm chằm chữ số: "Tám."

Hoà Ngọc: "Ồ, các anh nói số trên đầu tôi à?" Cậu đưa tay đấy gọng kính, thong dong vô cùng: "Trang bị cao cấp và gương Liên Bang của các anh đều rất hữu dụng. Không chỉ có thể vẽ 3D bao quanh mà còn có thể phản chiếu vài thứ nhất định, sẽ không có phản chiếu cảnh tượng và những thứ khác, rất dễ sử dụng."

Eugene: "Bảy."

Ánh mắt Vạn Nhân Trảm phức tạp: "Cậu sắp chết, lúc này còn nói chuyện đó, cậu còn lời gì khác muốn nói không?"

Hoà Ngọc: "Thật sự rất hữu dụng, tôi không lừa các anh. Hình như các anh cũng chưa phát hiện ra mà phải không?" Nói xong, cậu vừa vươn hai tay lên đầu, giống như đang nắm cái gì, cứ s* s**ng đỉnh đầu. Vẻ mặt cậu bình tĩnh, không có chút thái độ cam chịu cái chết nào cả. Không phải người này rất thông minh sao? Vì sao không biết số giây đếm ngược họ đọc trên đỉnh đầu cậu ta vậy?

Eugene: "Sáu."

Vạn Nhân Trảm bùng nổ: "Hòa Ngọc, mày sắp chết. Không cần biết rốt cuộc phiếu có đủ hay không, đủ thì chạy mau đi."

Tay Hoà Ngọc còn giữ ở đỉnh đầu nhìn bọn họ, nở nụ cười kì lạ trên khuôn mặt, đôi mày cong cong. "Các anh vẫn không phát hiện ra số giây đếm ngược trên đầu tôi là của các anh sao?"

Vạn Nhân Trảm, Eugene: “...” 

Năm

Hòà Ngọc chậm rãi gỡ gương 3D trong suốt xuống: “Lúc tiến vào trận đấu, tôi nghĩ, các anh vừa mới tham gia biệt đội báo thù, hơn một nửa là  sẽ tính kế với thời gian đếm ngược của tôi. Hơn nữa loại thiết lập chỉ có người khác mới có thể nhìn thấy, tôi cực kỳ không thích. Do đó, tôi dùng trang bị biến hình cao cấp thay thành một cái gương 3D trong suốt, đeo l*n đ*nh đầu, che số của mình.”

Bốn.

Hòà Ngọc: "Như vậy cũng tiện cho các anh quan sát thời gian đếm ngược trên đầu của mình bất cứ lúc nào. Tôi sẵn sàng giúp đỡ người khác, vốn cũng không cần sự cảm kích của các anh, do đó sẽ không nói với các anh. Thế nhưng, dường như các anh thật sự muốn tính kế tôi, cho nên hy vọng con số trên đầu tôi nhỏ đi." Cậu cầm lấy gương. 

Tấm gương trên tay cậu biến thành một hạt ngọc. 

Thời gian trên đầu Hòà Ngọc là hai mươi. 

Hai, Mươi, Giờ. 

Ba.

Eugene: "..."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Bình luận: "Ha ha ha ha, mẹ nó, Hoà Thần lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, không cần cảm kích."

Bình luận: "Mẹ kiếp, thật độc ác quá."

Bình luận: "Tôi thực sự muốn đồng cảm với Eugene và Vạn Nhân Trảm, thế giới này thực tăm tối."

Hoà Ngọc: "Vẫn không đi à? Hai, một."

Người đếm ngược biến thành Hòà Ngọc với thời gian hai mươi giờ siêu dài.

"Hoà Ngọc, tôi nguyền rủa cậu."

"Hoà Ngọc, mẹ nó, mày không phải người mà là súc vật."

Lời nói vừa dứt, thời gian đếm ngược đến cái chết biến thành số không, trong một cái chớp mắt, hai người biến mất tại chỗ.

[Chúc mừng Vạn Nhân Trảm, Eugene thăng cấp thành công, còn lại 1829/5000. Xin các tuyển thủ khác mau chóng nắm bắt thời gian vượt ải.]

 
Bình Luận (0)
Comment