Hòà Ngọc cất trang bị biến hình cao cấp đi, nhìn về phía một người khác.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Từ lúc bọn họ bắt đầu nhắc tới thời gian đếm ngược, anh vẫn không nói gì, Trấn Tinh."
Trấn Tinh: "..." Thật ra gã muốn nói, nhưng bây giờ gã có thể nói cái gì mới được.
Ngay từ đầu, khi Trấn Tinh nhìn thấy thời gian đếm ngược trên đầu Hòa Ngọc cũng kinh ngạc, vậy mà lại mất hẳn năm giờ. Bên cạnh đó, Vạn Nhân Trảm và Eugene đã mỉa mai thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc là ít nhất. Tuy rằng hai giờ cũng không nhiều lắm. Thế nhưng, cũng không thể cứ trào phúng mỉa mai như vậy. Dù gì nếu thời gian đếm ngược của Hoà Ngọc giảm thì của bản thân cũng có thể giảm.
Gã quay đầu nhìn Vạn Nhân Trảm và Eugene, nhìn thấy hai chữ "mười phút". Kẻ "mười phút" đang trào phúng mỉa mai người "hai giờ".
Gã chuẩn bị quay sang nhắc nhở thì Hòà Ngọc lại xin phiếu cho Vạn Nhân Trảm khiến gã ngây ra một lúc lâu, rồi sau đó phát hiện ra điều gì đó không đúng. Hoà Ngọc là người thông minh như vậy, không thể nào mắc bẫy của bọn họ được.
Tiếp sau đó, bọn họ bắt đầu nói chuyện.
Tiếp nữa, bọn họ bắt đầu đọc giây.
Mẹ nó, nếu chuyện này là bình thường thì tên của Trấn Tinh có thể viết ngược lại.
Dù sao gã cũng nhìn nhận sự việc khác với Eugene và những người khác. Vì thế, gã ngậm miệng. Gã biết có vấn đề, nhưng không thể ngờ Hoà Ngọc lại đeo gương trên đầu ngay từ đầu. Cậu vẫn đang sử dụng trang bị biến hình cao cấp mà cậu có được ở vòng đấu thứ nhất. Lúc ấy, tất cả mọi người trong sân đều châm biếm thứ trang bị rác này. Eugene và Vạn Nhân Trảm cũng ở trong hàng ngũ những người mỉa mai
Đâu ngờ được cuối cùng bọn họ lại bị trang bị này tính kế.
Trấn Tinh: "Trang bị cao cấp này thật sự rất hữu dụng. Không để lộ ra một chút dấu vết nào."
Hòà Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, gương của Trái Đất sẽ chiếu ngược tất cả cảnh tượng, nhưng gương của Liên Bang lại không. Trang bị cao cấp lại linh hoạt như vậy rất hữu dụng."
Trấn Tinh thở dài: "Vậy là bây giờ trên đầu tôi chỉ còn lại một giờ." Vốn dĩ là hai giờ, thế nhưng một giây trước lúc Hoà Ngọc gõ xuống đã biến thành một giờ. Do đó, thời gian đếm ngược trên đầu gã bị mất đi một ít.
Hòà Ngọc gật đầu.
Trấn Tinh: "Cậu vẫn muốn tiếp tục ở lại tìm cách vượt ải chính xác sao?"
Hòà Ngọc lại gật đầu, không phủ nhận.
Ánh mắt của Trấn Tinh phức tạp, cảm thán: "Thật ra cậu rất tốt, cho bọn họ thời gian để rời đi. Số phiếu của Vạn Nhân Trảm không đủ, cậu còn xin phiếu hộ cậu ta."
Hòà Ngọc nở nụ cười: "Nếu là anh, tôi cũng sẽ xin phiếu hộ anh."
Nghe vậy, Trấn Tinh cũng cười, cảm thấy mỹ mãn. Gã cất khối rubik đi, quay người, phất tay nói: "Đi thôi, chúc cậu thành công."
[Chúc mừng Trấn Tinh thăng cấp thành công, còn lại 1820/5000. Xin các tuyển thủ khác mau chóng nắm bắt thời gian.]
Trấn Tinh cũng rời đi. Phó bản này, chỉ còn lại cậu và Khắc Lý Hải đầy kiến và sâu trên người.
Hoà Ngọc mỉm cười xoay người.
Cậu rất tốt sao? Không, cậu không nhân từ như vậy, cũng không thiện lương như thế.
Để chơi cờ với tư bản đứng đằng sau, cậu cần những quân cờ thuộc về mình.
Hòa Ngọc thong dong bước đi, không vội vàng, không trì hoãn đi đến căn phòng bên trái. Bên trong phòng còn có một chàng trai, lúc này anh ta cũng đã tỉnh lại.