Lúc Trấn Tinh tiến vào trạm trung gian, Vạn Nhân Trảm và Eugene đã ngồi ở phía trước, hai mắt dán chặt vào phòng trực tiếp, không ngừng mắng chửi.
Xung quanh tạo thành một vùng không ai dám đến gần, tất cả mọi người đang tránh xa hai “cao thủ cáu kỉnh”, sợ bị bọn họ túm lấy để trút giận, nhưng cho dù không dám tiến gần, bọn họ vẫn đứng ở phía sau ngẩng đầu nhìn chằm chằm phòng trực tiếp của Hòa Ngọc. Trong tất cả các phòng trực tiếp, phòng trực tiếp của Hòa Ngọc là có nhiều người vây xem nhất.
Khi Trấn Tinh cầm rubik tiến vào, có người chú ý tới gã, tự động lùi thành một con đường cho gã, người không chú ý tới những lời bàn tán, lúc Trấn Tinh đi ngang qua nghe thấy rõ nhất là: "Đó chính là Hòa Ngọc, đang hot nhất."
"Mỗi lần tôi tiến vào trạm trung gian của phòng trực tiếp, màn hình của cậu ấy đều lớn nhất, chắc chắn người ở bên ngoài cũng xem phòng trực tiếp của cậu ấy, trước kia người này không tên không tuổi, đột nhiên nổi tiếng."
"Thật làm cho người ta ghen tị."
"Đúng vậy, độ hot còn cao hơn cả mấy người Trấn Tinh."
"Độ hot không phải độ nổi tiếng, độ nổi tiếng quan trọng hơn rất nhiều, chỉ có độ nổi tiếng mới có thể mang đến phiếu thăng cấp."
"Độ hot cao như vậy, chắc là độ nổi tiếng cũng không thấp đâu, nếu có thể gặp được Hòa Ngọc, còn xử lý được cậu ấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người xem ủng hộ tôi."
"Anh nghĩ hay quá ha, đám người Eugene, Trấn Tinh còn chưa có khả năng hạ gục Hòa Ngọc, còn bị chơi cho quay vòng, sao anh có khả năng hạ gục cậu ấy được."
"Cũng phải."
Trấn Tinh mắt điếc tai ngơ, đi thẳng đến chỗ Eugene và Vạn Nhân Trảm ngồi phía trước. Hai người họ còn đang chửi bới: "Đệch, càng nghĩ càng giận, Hòa Ngọc thật quá đáng, đã nói là hợp tác rồi."
"Hình như chúng ta phải tính kế cậu ta trước."
"Tao mặc kệ, tao giận rồi, cậu ta quá độc ác, năm trăm nghìn tao vất vả kiếm được, mất năm trăm nghìn phiếu đấy."
"Thật sự là đảo ngược trận thế 180 độ, làm gì có ai đi vào liền nghĩ đến việc treo lên đầu mình một tấm gương chứ."
"Vì sao loại trang bị kỳ lạ này lại có thể biến thành gương được, quả thực là bug của hệ thống."
"Bản thân Hòa Ngọc chính là bug."
"Tức chết đi được... Cậu ta còn lại tận mười chín tiếng, mười chín tiếng."
"Không biết là thứ gì."
"Không phải người."
"Súc vật."
"Súc sinh."
Hai người mắng một lúc lâu, Eugene cười lạnh: "Căn bản không thể đánh bại Ly, tuy rằng Hòa Ngọc có hơn mười chín tiếng, nhưng hết thời gian là sẽ rời khỏi, chúng ta xem xem cậu ta có thế sống sót đi ra ngoài không."
Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Chờ cậu ta ra ngoài, tao nhất định..."
Trấn Tinh: "Mày nhất định cái gì?"
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã có thể làm gì, g**t ch*t đối phương sao?
Dù gã đã biết nhờ "sự giúp đỡ" của đối phương nên số phiếu của gã mới bị mất trắng… nhưng mà vẫn cứ muốn lao tới.
Gã kìm nén đến đỏ mặt, sau một lúc lâu mới nói: "Phó bản tiếp theo, tao nhất định phải làm thịt cậu ta."
Trấn Tinh kinh ngạc: "Woa mày còn muốn tiến vào cùng một phó bản với cậu ta?"
Cơn tức của Vạn Nhân Trảm dừng lại trên mặt, hoang mang: "Bọn mày không muốn?"
Trấn Tinh: "Không muốn."
Eugene tức giận, mặt không chút thay đổi: "Không muốn."
Đoàn Vu Thần vừa mới đến: "Không muốn."
Seattle: "Không muốn."
Trảm Đặc: "Không muốn."
Tai mắt quá nhiều, vô vàn sự phản đối chống lại gã.
Vẫn nên tránh xa một chút thôi.
Vạn Nhân Trảm: "..."