Hòa Ngọc chỉ vào bên cạnh: "Chúng ta đi song song đi."
Bóng đen ngẩn người, rồi sau đó ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận đi đến bên cạnh Hòa Ngọc, vẫn duy trì tư thế đi song song, động tác hơi cứng ngắc.
Hòa Ngọc nhấc chân, bóng đen cứng ngắc nhấc chân. Đi tới đi lui, bóng đen dần dần không còn cứng ngắc nữa mà lại có chút thả lỏng.
Cậu ta vẫn đi song song với Hòa Ngọc, Hòa Ngọc bước một bước rất dài, cậu ta liền bước dài, nếu Hòa Ngọc bước một bước nhỏ, cậu ta liền đưa nửa chân ra rồi lại lập tức lùi về, đặt cùng một hàng, ngay ngắn chỉnh tề.
Càng đi, bước chân của cậu ta càng nhẹ nhàng, làn khói màu đen trên người khẽ bay bay, càng vọt càng cao, lại còn lắc lư trái phải, cực kỳ vui vẻ. Nơi Hòa Ngọc đặt chân có một tảng đá, tảng đá chiếm mất vị trí cậu ta đặt chân. Bóng đen dừng lại một chút, lập tức nhanh chóng giơ chân, đá văng tảng đá rơi xuống đất.
Tảng đá kia rơi vào không khí, biến mất trong không khí của thị trấn quỷ.
Hòa Ngọc thật sự nghiêm túc đi dạo phố với cậu ta, thỉnh thoảng còn dừng lại xem ít đồ. Nói thí dụ như giờ phút này, cậu cầm một bộ quần áo đặc sắc của thị trấn quỷ lên, ướm trên người rồi sau đó nhìn về phía Quỷ Ly: "Bộ này đẹp không?"
Vừa nói vừa khoa tay múa chân trên người. Bóng đen liên tục gật đầu. Hòa Ngọc nhìn nhìn, lại bỏ xuống, lắc đầu đi về phía trước.
Quỷ Ly đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ chỉ bộ đồ, lại chỉ chỉ Hòa Ngọc, khàn khàn mở miệng: "Nhìn, đẹp."
Hòa Ngọc quay đầu, khẽ cười: "Đẹp, nhưng không đẹp bằng bộ đồ trên người tôi." Bên trong cậu mặc áo lông, bên ngoài là áo khoác lông Hàn Băng thú mềm như nhung, tuy là đi dưới mặt trời, nhưng bởi vì là mùa đông, mặc như vậy cũng không nóng. Áo khoác tuyết trắng Hàn Băng thú càng làm nổi bật lên gương mặt cậu, càng làm trắng nõn, tóc đen mắt đen da trắng, mặt mũi tinh xảo, lạnh lẽo như ngọc, khi mỉm cười giống như băng tuyết tan ra.
Bóng đen tạm dừng trong chốc lát, rồi đuổi theo, làn khói màu đen phía sau vui vẻ lay động.
Tuy không biết vì sao, nhưng cậu ta cực kỳ vui vẻ.
Lại đi được một đoạn, Hòa Ngọc đột nhiên dừng bước lại, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ trang sức bày trên quầy hàng, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Ông chủ vội vàng hô lên: "Quý khách, cần mua gì vậy?" Đây là phó bản thế giới trò chơi, chỉ cần người chơi còn ở bên trong, bọn họ sẽ hoạt động, chỉ là đại khái vì được cài sẵn là cấp thấp, các NPC bên trong đều lựa chọn bỏ qua Quỷ Ly, chỉ nhìn thấy một mình Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc vươn tay, chậm rãi lấy ra một cái kim cài áo từ trong đống trang sức kia. Bên trên kim cài áo là một đóa hoa, như thủy tinh điêu khắc, óng ánh trong suốt, dưới ánh mặt trời, ánh sáng lấp lánh, cực kì xinh đẹp.
"Quý khách mắt nhìn của cậu thật tốt, đây là tác phẩm cao cấp, nghe nói là khắc theo một nguyên liệu thuốc quý hiếm, vô cùng..."
Hòa Ngọc cắt ngang lời khen thao thao bất tuyệt của ông chủ, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm."
Hòa Ngọc đổ từ trong ba lô ra một đống đồ chơi nhỏ, có giấy phòng ngự, đạo cụ phòng ngự các sản phẩm đặc sắc từ thị trấn quỷ, tuy giá trị không cao nhưng, cũng phải mấy nghìn đến hơn chục nghìn. Đều là lúc trước Louis tổng kết sổ sách giúp Hòa Ngọc. Cũng đều là chút sản phẩm của thế giới trò chơi, không mang ra khỏi thị trấn quỷ được.
Hòa Ngọc: "Đổi hay không đổi?"
Mắt ông chủ sáng lên: "Đổi." Đổi như vậy, đã kiếm được hời gấp mấy lần rồi.
Hòa Ngọc xoay người, cài kim cài áo lên, hơi hơi cúi mắt xuống, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt của cậu, hàng lông mi dài dài giống như hai cây quạt nhỏ, cúi xuống che che ở trên mặt.
Bóng đen vẫn nhìn cậu, có chút nghi hoặc. Sau một lúc lâu, cậu ta không nhịn được hỏi: "Đây là gì?"
Hòa Ngọc dừng lại, ngẩng đầu nhẹ giọng trả lời cậu ta: "Hoa hàn băng, sinh trưởng tại nơi cực hàn, loại hoa Hàn Băng thú thích nhất."