Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 436

Quỷ Ly không biết hoa hàn băng, cũng không hiểu Hàn Băng thú, cậu ta mơ hồ gật gật đầu: "A."

Hòa Ngọc cũng không nói gì nữa, chỉ cười với cậu ta nói: "Đi thôi, tiếp tục." Bóng đen lập tức bắt kịp. Một trắng một đen, hai bóng người tuấn tú thon dài, bóng chiếu lên trên đường đá của thị trấn quỷ, dần dần kéo dài.

Đêm tối dần buông xuống. Bởi vì thị trấn quỷ đã không còn con quỷ khác, tất cả làn khói màu đen lại đều tụ tập ở trên thân một người, cho nên người quanh năm không thấy sao trên trời giờ phút này thấy bầu trời đầy sao, lại vô cùng đẹp.

Hòa Ngọc ngồi trên nóc nhà, bóng đen đứng ở bên cạnh cậu. Sau một lúc lâu, Hòa Ngọc vỗ vỗ bên cạnh: "Ngồi xuống đi, đứng làm gì?"

Bóng đen Ly nhu thuận ngồi xuống, cách Hòa Ngọc chỉ một khoảng, tay cậu ta đặt ở trên đầu gối, người căng thẳng vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi đó. Làn khói màu đen phiên đãng che đậy cả người cậu ta, nhưng theo tư thế của cậu ta là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhẹ nhàng của cậu ta.

Hòa Ngọc nhìn lên trời: "Vì sao cậu không tấn công tôi?"

Quỷ Ly lắc đầu: "Không biết." Dừng một chút, giọng của cậu ta rất nhẹ: "Cực kỳ thích anh."

Hòa Ngọc nở nụ cười, cười đến vô cùng chói mắt, bóng đen nhìn nán lại, sững sờ đờ ra nhìn cậu.

Hòa Ngọc quay đầu nhìn lại cậu ta: "Trăng đêm nay đẹp nhỉ?"

Bóng đen gật đầu lại lắc đầu, vẫn dõi theo cậu, vô cùng nghiêm túc: "Đôi mắt của anh còn đẹp hơn."

Bình luận: "Mẹ nó người này biết khen quá rồi."

Bình luận: "Lần trước cảnh như vậy là lúc bé mèo lớn kia đưa hoa nhỉ?"

Hòa Ngọc vừa cười cười, thu hồi tầm mắt nhìn về phía bầu trời. Bên cạnh, bóng đen giật giật, cậu ta đột nhiên vươn tay ra, tay cậu ta bị làn khói màu đen bao vây lấy, căn bản không thấy rõ bên trong, nhưng loáng thoáng có thể cảm giác được cậu ta đang cầm thứ gì đó. Giọng nói của cậu ta khẽ run, có chút lo lắng: "Tặng cho anh."

Hòa Ngọc tò mò nhìn bàn tay của Quỷ Ly, cũng vươn hai tay ra: "Cái gì vậy?"

Bóng đen nhẹ nhàng đặt đồ lên tay Hòa Ngọc, có lẽ là làn khói màu đen trong lòng bàn tay đụng phải Hòa Ngọc, cảm giác ấm áp truyền đến, cậu ta như là bị điện giật, mạnh mẽ lùi về phía sau, làn khói màu đen bay tán loạn.

Mà trong lòng bàn tay Hòa Ngọc, có mấy cái kim cài áo, kẹp tóc hoa hàn băng xinh đẹp. Hòa Ngọc ngấn ra.

Bóng đen: "Chỉ, chỉ có như vậy thôi."

Hòa Ngọc nhìn mấy món làm bằng hoa hàn băng này, tò mò hỏi: "Cậu lấy từ đâu ra?"

Bóng đen lắp bắp: "Tôi, tôi lấy ở trên quầy hàng." Thực tế, cậu ta đã thả ra rất nhiều rất nhiều bóng đen, gần như tìm tòi toàn bộ quầy hàng của thị trấn, chỉ tìm được mấy món có gắn hoa hàn băng như vậy, bóng đen sợ Hòa Ngọc thất vọng.

Hòa Ngọc nghe vậy, nghiêng đầu buồn cười: "Cậu đang lén tặng quà cho tôi sao?"

Bóng đen rất mờ mịt, vô tội nghiêng đầu.

Hòa Ngọc cũng không dạy cậu ta "lấy" với "trộm" là hành vi đúng với sai, cậu chỉ khép tay lại, gật đầu: "Được, tôi nhận được rồi, cám ơn cậu."

Làn khói màu đen "nhảy" điên cuồng tán loạn. Hướng sang phải, hướng lên trên, lại không dám hướng sang Hòa Ngọc ngồi bên trái, phiêu lên trời, lại còn hưng phấn mà lắc lư.

Bình Luận (0)
Comment