Hòa Ngọc: "Ly, nói cho tôi nghe một chút chuyện cũ của cậu đi."
Bóng đen vẫn nhìn cậu, nghe vậy mờ mịt chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, giống như không hiểu lắm. Rất lâu sau, cậu ta mới chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, ngoan ngoãn đáp: "Tôi, tôi không nhớ rõ lắm, hình như tôi sống ở đây, không chuyện cực kỳ vui vẻ, bọn họ đánh tôi, tuy tôi cũng không biết vì sao."
Hòa Ngọc nghiêm túc nghe.
Ly càng nói càng trôi chảy, như là hoàn toàn tìm lại trí nhớ, cậu ta nhìn Hòa Ngọc vô cùng nghiêm túc, ánh mắt đơn thuần: "Tôi nhớ rõ tôi rất khó chịu, – Ngọc, cỏ trên mặt đất không thể ăn, anh không được ăn cái kia." Cậu ta cũng không biết vì cái gì muốn ăn, chỉ nhớ rõ mấy loại cỏ này không ăn ngon lắm, đắng.
Cậu ta không thích hương vị kia, cũng không muốn Hòa Ngọc nếm phải hương vị này.
Hòa Ngọc gật đầu: "Ừm, không ăn."
Ly cười cười, giọng nói đã trở nên nhẹ nhàng: "Tôi nhớ rõ phía sau núi có cây táo, táo ở trên vẫn còn xanh, nhưng đến khi nó đỏ sẽ ăn rất ngon, cực kỳ ngọt, về sau tôi dẫn anh đi ăn táo ngọt."
"Trước khi chết" cậu ta đang chờ quả táo trên cây đỏ, lúc sắp đỏ, cậu ta đã chết rồi.
Hiện tại, những quả táo này cũng vẫn còn xanh, cậu ta có thế đợi chúng nó chuyến thành đỏ.
Đương nhiên, nhất định phải đợi Hòa Ngọc cùng ăn chúng.
Hòa Ngọc cười đồng ý: "Được."
Ly tiếp tục nói, giọng nói từ từ trở nên trầm thấp: "Về sau, bọn họ muốn ăn tôi, xung quanh cực kỳ ầm ĩ, cũng rất đau, lại về sau nữa tôi liền biến thành như vậy, tôi tưởng là tôi có thể không còn đau đớn nữa, nhưng Louis xuất hiện, tôi vẫn rất đau đớn."
"Những làn khói màu đen này giống da thịt tôi, mỗi lần lấy ra đều vô cùng khó chịu. Mà tôi còn không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có chìm trong đau đớn và hắc ám vô biên vô hạn. Tôi thả đôi mắt của tôi ra, rơi vào ngủ say, hi vọng có một ngày có thể tự cứu mình thành công. Nhưng sau khi nó rời khỏi đây, giống như đã quên mất mình đến từ đâu." Ly cười khổ: "Cho nên tôi không đợi nó về, còn tưởng rằng nó không về được."
Thế giới của cậu ta vốn đã nhỏ, sau khi không có mắt, đến cả một tấc vuông trong tầng hầm cũng không nhìn thấy.
Một trăm năm, thực sự rất dài rất dài.
Cậu ta nghiêm túc nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt chân thành tha thiết: "Nhưng cuối cùng chúng đến được chỗ anh, anh dẫn nó về, anh đánh thức tôi, anh thả khí tức vào trong cơ thế tôi, mang theo nó trở về để cho tôi khôi phục, trở nên mạnh hơn."
Hòa Ngọc lắc đầu: "Không, là cậu rất mạnh."
Ly lại hỏi cậu: "Vậy còn anh, anh đến từ đâu?"
Hòa Ngọc nhìn về phía bầu trời, ngôi sao lóe ra, giọng nói của cậu nhẹ nhàng: "Tôi sao, tôi đến từ một hành tinh xinh đẹp, đến tìm kiếm đột phá mới, nhìn thế giới mới, cảm thụ cuộc sống mới."
Cậu ta rời chỗ ngồi thẳng dậy, giọng điệu dồn dập: "Vậy anh phải đi sao?"
Hòa Ngọc ngửa đầu, không nói gì.
Ánh mắt Ly thất vọng, thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống, không khí trở nên yên tĩnh. Rất lâu sau, Ly cũng nổi lên dũng khí, cậu ta nhìn về phía Hòa Ngọc: "Anh có thể ở lại."
Giọng nói dừng lại, bởi vì Hòa Ngọc vừa nghiêng đầu, dựa vào bờ vai của cậu ta ngủ thiếp đi, hô hấp vững vàng, kính mắt bị cậu tháo ra để trên đầu gối, ngủ quan tinh xảo xinh đẹp chói mắt đến lạ thường ở trong màn đêm. Cậu không đeo kính, lúc nhắm mắt lại, làn da trắng xanh cùng với ngũ quan xinh xắn khiến cho cậu có vẻ rất yếu ớt, đã không có khỏe mạnh như bình thường.
Ly cứng ngắc duy trì tư thế, rất lâu sau mới dám lặng lẽ quay đầu nhìn cậu.
Nhìn một cái. Lại nhìn liếc mắt một cái. Sau đó dứt khoát nghiêm túc nhìn chằm chằm, đôi mắt nheo nheo nhìn.
Làn khói màu đen trên người cậu ta phụt lên trời, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ tốt nhưng người cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, làn khói màu đen lại lay động điên cuồng, về sau lại nhẹ nhàng hạ xuống, che trên người Hòa Ngọc. Làn khói màu đen chính là một phần của cậu ta, nhẹ nhàng che ở trên người Hòa Ngọc, giống như nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Đôi mắt màu xanh lam nheo thành một đường, cười giống con mèo ăn vụng.