"Vậy mà tên đó lại giết Ly." Eugene kinh ngạc mở to mắt, khóe miệng hơi giật giật, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Gã thực sự không ngờ đây sẽ là kết quả cuối cùng.
Gã đang đợi Hòa Ngọc cũng buộc phải rời đi bằng cách dùng số phiếu như bọn họ, đợi cậu ta vào trạm trung gian rồi cười nhạo cậu ta, cuối cùng đợi được cậu ta giết được Ly và trực tiếp lấy phần thưởng để thăng cấp.
Càng khiến người ta tức giận hơn chính là Ly cũng mặc cho cậu chém giết.
Với năng lực chiến đấu mạnh như vậy, nếu Ly chống cự dù chỉ một chút, Hòa Ngọc cũng không thể giết cậu ta, nếu cậu ta đánh trả, Hòa Ngọc có thể sẽ mãi nằm lại bên trong và không thoát ra được.
Vạn Nhân Trảm cầm rìu, đứng phắt dậy: "Hắn ta là có ý gì? Tại sao lại ngồi yên mặc cho Hòa Ngọc giết? Tại sao không đánh trả? Hắn ta điên rồi sao?"
Gân trên trán gã nổi lên, nắm chặt chiếc rìu trong tay, tuyệt vọng nhìn chằm chằm về phía trước, có vẻ vô cùng tức giận.
Bên cạnh gã, Trảm Đặc nhẹ nhàng nói: "Mày tức giận vì Hòa Ngọc không chết bên trong hay tức giận vì bầu không khí giữa Ly và Hòa Ngọc không bình thường?"
Vạn Nhân Trảm giật mình cứng đờ.
Trảm Đặc tặc lưỡi hai lần, giơ tay sờ cằm:
"Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy loại quỷ này, biết rõ Hòa Ngọc muốn giết mình lại còn ngồi yên chờ bị giết, chắc chắn là cậu ta thích Hòa Ngọc rồi."
Vạn Nhân Trảm tiến lên vài bước, nói chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào."
Trảm Đặc nheo mắt: "Sao lại không thể? Hòa Ngọc đã cứu cậu ta, ở bên cậu ta hơn mườ tiếng đồng hồ, đi mua sắm và ngắm sao cùng nhau, đừng nghi ngờ sức hút của Hòa Ngọc, thích Hòa Ngọc là chuyện bình thường thôi.
Nếu không thích Hòa Ngọc, mày nói xem tại sao cậu ta lại tặng quà cho Hòa Ngọc, và tại sao cậu ta lại để mặc Hòa Ngọc giết mình mà không đánh lại."
Không thể không nói các tuyển thủ cũng thích buôn dưa.
Rất hiếm khi có dưa để ăn, mọi người đều tò mò.
Quỳnh đè vành mũ xuống, gật đầu: "Đồng ý."
Seattle nói: "Chiêu mỹ nam kế này của Hòa Ngọc cũng khá đấy."
Giọng điệu hơi chua, tại sao mỹ nhân kế của cô ta lại không phát huy được tác dụng như vậy trong cuộc thi này chứ.
Ba người kẻ xướng người họa khiến Vạn Nhân Trảm không nói nên lời, gã bỏ bừng mặt, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: "Năng lực chiến đấu yếu như gà, có tám điểm, mù mới thích cậu ta. Ly thích cậu ta thì hoặc là điên hoặc có vấn đề về não, cậu ta là quỷ chứ không phải người, cũng thích hợp tặng không cho tên cùi bắp như Hòa Ngọc."
Gã nói rất lớn tiếng, mang đầy căm phẫn, nói mãi không ngừng.
Nhưng đang nói, gã phát hiện những người khác đang nhìn về phía sau mình với ánh mắt vô cùng phức tạp, lại cũng mang theo sự phấn khích mờ nhạt như khi xem một vở kịch hay
Vạn Nhân Trảm sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Hòa Ngọc.
Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người xung quanh đều im lặng, dường như ngay cả trạm trung gian cũng im lặng, dù đang làm gì, mọi người đều lén lút nhìn về phía này.
Vạn Nhân Trảm cứng đờ, bất động.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn gã, con ngươi đen như mực, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, trên mặt không có một chút cảm xúc, chiếc kính không độ đặt trên cánh mũi, mắt kính lạnh băng.
Vạn Nhân Trảm: “…”
Gã mở miệng, khô cằn nói: "Tao không nói dối, sao mày lại nhìn tao như vậy?"
Hòa Ngọc nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc: "Tránh ra."
Vạn Nhân Trảm vô thức bước sang một bên.
Hòa Ngọc mặc áo khoác hàn băng thú, ngón tay thon dài vuốt thẳng quần áo, đi lướt qua Vạn Nhân Trảm, không ngoảnh lại, hoàn toàn không để ý đến gã đàn ông này.
Vạn Nhân Trảm: "Này."
Hòa Ngọc hơi dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói: "Đừng chọc giận tôi."
Vẻ mặt cậu bình tĩnh và đôi mắt không gợn sóng nhưng làm Vạn Nhân Trảm phải ngậm miệng lại, không dám nói một câu nào, cầm rìu nhìn chằm chằm bóng lưng của Hòa Ngọc, mất mát đứng đó.
Dường như gã muốn nói điều gì đó, nhưng lạ không thể thốt nên lời.