Lăng Bất Thần đưa theo Bạc Kinh Sơn đi tới, thấy Hòa Ngọc ngẩng đầu thì hai mắt cậu ấy bỗng sáng lên, bước chân tăng tốc, mấy bước đã tiến tới, ngồi chồm hổm trước mặt cậu, mềm giọng nói: "Hòa Ngọc, cậu không sao chứ?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Tôi không sao."
Lăng Bất Thần thoáng ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng lại có chút thấp thỏm, không biết phải mở lời như thế nào, cẩn thận từng li từng tí đánh giá sắc mặt của Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc nhìn cậu ấy, ánh mắt không chút gợn sóng: "Anh đang lo là tôi sẽ đau lòng sao?"
Cậu cười: "Không, tôi thật sự không đau lòng gì cả."
Giống như là g**t ch*t Hàn Băng thú thôi, cậu không đau lòng.
Bởi vì, đau lòng cũng vô dụng.
Hàn Băng thú là do cậu giết, quỷ Ly là do cậu giết, giết cũng đã giết rồi, còn phải khóc lóc mấy lần ư?
Có thời gian đau buồn, không bằng đi làm vài chuyện có ích. Người trong cuộc, đi nhầm một bước, hậu quả sẽ là một chữ chết.
Lăng Bất Thần hơi sững sờ nhưng sau đó lập tức mỉm cười, cậu ấy cười vô cùng chất phác thật thà, trong mắt lại tràn đầy vẻ thưởng thức.
Quả nhiên không hổ là Hòa Ngọc!
Phía sau, Bạc Kinh Sơn mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, rất có từ tính: "Chào cậu, Hòa Ngọc."
Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn anh ấy, hai người mắt đối mắt. Hòa Ngọc cười khẽ, khóe môi cong lên: "Chào anh, Bạc Kinh Sơn."
Với xuất thân là lính đặc chủng, Bạc Kinh Sơn là một trong những người đầy hứa hẹn nhất Trái Đất, cũng là một trong những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, anh ấy không có vận may như Lăng Bất Thần, ngay từ đầu cũng không có bao nhiêu năng lực chiến đấu. Nhưng có thể cố gắng sống sót đi một mình đến bây giờ, vậy thì chắc chắn là người có ý chí vững vàng, lại thông minh tài giỏi.
Ngoài ra, thứ Hòa Ngọc có thể nhận thấy rõ ràng nhất chính là vẻ ngoài của Bạc Kinh Sơn.
Một người đàn ông vô cùng anh tuấn, vóc dáng rắn rỏi, nếu như Trấn Tinh trông tương đối giống côn đồ, Eugene có vẻ không đàng hoàng, Vạn Nhân Trảm chính là ngông cuồng hung hãn, còn Bạc Kinh Sơn thì hoàn toàn trái ngược lại, cực kỳ ngay thẳng. Chiều cao một mét chín, vóc dáng đó ở Liên Bang thì không cao lắm, nhưng bởi vì khí chất, nhiêu đó thôi cũng đã có đủ cảm giác áp bách.
Hòa Ngọc chỉ đánh giá chiều cao một chút rồi rời tầm mắt. Bây giờ cậu đã vô cùng bình tĩnh đối mặt với sự thật bản thân không có ưu thế về chiều cao rồi.
Bạc Kinh Sơn thấy cậu cười, hơn nữa thái độ dường như rất tốt, sắc mặt anh ấy cũng trầm tĩnh lại, không còn căng chặt giống như vừa rồi, ánh mắt cũng không còn nghiêm túc như thế nữa. Không phải là Bạc Kinh Sơn chưa từng tiếp xúc với người của Trái Đất, anh ấy đã tiếp xúc với Triệu Bằng Khí và Cao Kiến Minh rồi.
Người Trái Đất có thể sống đến bây giờ thì chỉ có năm người họ, Triệu Bằng Khí hoàn toàn không muốn hợp tác với anh ấy, Cao Kiến Minh thậm chí còn ở phía sau bắn lén, chỉ có Lăng Bất Thần là ngoại lệ. Anh ấy vốn còn lo lắng "Tuyển thủ hot nhất" này có phải cũng rất kiêu ngạo hoặc không chịu tin tưởng mình hay không, không ngờ rằng thái độ của đối phương lại tốt như thế.
Hòa Ngọc vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên sàn: "Ngồi đi."
Bạc Kinh Sơn đi tới rồi ngồi xuống. Anh ta mặc quần áo quân đội màu xanh, thân là quân nhân, ngay cả dáng ngồi Bạc Kinh Sơn cũng ngồi rất nghiêm túc, toàn thân căng chặt. Hòa Ngọc nghiêng đầu nhìn anh ấy, giống như lúc mới gặp Lăng Bất Thần, cậu cũng không có bất cứ khoảng cách thế hệ gì với Bạc Kinh Sơn, chỉ cần một ánh mắt là Hòa Ngọc biết...
Bọn họ là người có thể tin tưởng.