"Tắt phát sóng trực tiếp?"
Hòa Ngọc hỏi. Trong lúc phát sóng trực tiếp ở trạm trung gian, tuyển thủ có quyền tắt phát sóng, xem như là không gian tự do duy nhất. Đương nhiên, đa số tuyển thủ cũng sẽ không tắt đi, có thêm nhiều cơ hội thể hiện bản thân một chút thì có thể có thêm mấy phiếu, lỡ như tắt phát sóng trực tiếp khiến người xem không vui, không có phiếu thì sẽ không có bảo hiểm.
Hai người cùng gật đầu. Bọn họ một trái một phải, ngồi hai chỗ bên cạnh Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc nghiêng đầu, nhìn về phía Bạc Kinh Sơn, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Lăng Bất Thần thấy vậy, lập tức di chuyển vị trí, chuyển đến trước mặt bọn họ, tạo thành một tư thế ngồi "hình tam giác". Cậu ấy chớp chớp mắt: "Hòa Ngọc, cậu nhìn anh ấy làm gì, anh ấy nhàm chán chết đi được."
Bạc Kinh Sơn vẫn không nhúc nhích, thậm chí bởi vì Hòa Ngọc đang nhìn nên ngồi càng thêm nghiêm chỉnh, giống như đang bị "lãnh đạo" kiểm duyệt, tư thế ngồi bộ đội tiêu chuẩn, biểu cảm cũng tiêu chuẩn.
Hòa Ngọc: "Anh là lính đặc chủng vô cùng lợi hại sao?"
Bạc Kinh Sơn nhìn lại cậu, gật gật đầu: "Đúng, tôi đứng đầu đội của chúng tôi."
Cho nên, có thể hợp tác không?
Câu này Bạc Kinh Sơn vẫn chưa hỏi ra, thấy Hòa Ngọc sờ sờ cằm, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À, hiểu rồi - [Tôi là vua của lính đặc chủng]?"
Bạc Kinh Sơn: "?" Anh ấy sửng sốt, trong ánh mắt có chút ngơ ngác.
Lăng Bất Thần: "Ha ha ha!!" Cậu ấy cười nghiêng ngả, còn giơ ngón tay cái lên.
Bạc Kinh Sơn vô cùng khiếp sợ nhìn Hòa Ngọc, vẻ mặt toàn là biểu cảm không thể ngờ tới, anh ấy há miệng th* d*c, thật sự không biết phải mở miệng như thế nào. Lăng Bất Thần ba hoa chích chòe tâng bốc Hòa Ngọc ở trước mặt anh ấy, cộng thêm mấy câu như "hot nhất" "áp chế cao thủ Liên Bang" của đối phương khiến Bạc Kinh Sơn còn cảm thấy Hòa Ngọc là một người đứng đắn, không nghĩ tới... Cậu có vẻ giống như Lăng Bất Thần, có một chút không đáng tin cậy?
Vừa mới nghĩ vậy, sắc mặt của Hòa Ngọc lại nghiêm hơn một chút, đưa tay đẩy mắt kính giọng nói bình tĩnh: "Cho nên, anh tìm tôi là muốn hợp tác với tôi ư?"
Bạc Kinh Sơn bị sự thay đổi này làm cho không bình tĩnh nổi, anh ấy bèn ngơ ngác gật đầu. Cậu có thể đừng thay đổi như chong chóng như thế không?
Hòa Ngọc: "Được thôi."
Bạc Kinh Sơn lại sửng sốt lần nữa, một hồi lâu sau mới nói: "Rất nhiều người để ý tới Trái Đất, Trái Đất dường như rất nguy hiểm..." Hòa Ngọc không hiểu rõ anh ấy nhưng anh ấy vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến cậu và những tuyển thủ khác. Nên đương nhiên cũng biết "năng lực đặc biệt" của Hòa Ngọc, cùng với "thái cực" và "hấp dẫn các ngôi sao" của Trái Đất mà những tuyển thủ khác đang bàn tán, còn có hệ thống năng lượng hôm nay nữa.
Anh không cảm thấy là Hòa Ngọc sẽ là mầm hoạ cho Trái Đất, anh ấy chỉ tò mò Hòa Ngọc đang muốn làm gì? Người thông minh như vậy mà lại không biết hậu quả của việc mình đã làm sao?
"Trái Đất luôn nằm trong tình thế rất nguy hiểm." Là Lăng Bất Thần nói, giọng của cậu ấy bình tĩnh, là tổng kết chứ không phải cảm thán, trong giọng nói không có một gợn sóng. Nói xong, cậu ấy nhìn về phía Hòa Ngọc: "Có phải cậu có cách gì không?"
Hòa Ngọc đứng lên, nói khẽ: "Đúng là tôi có một cách nhưng cần Trái Đất phối hợp. Tôi đã nói sơ về phương thức vận chuyển hệ thống năng lượng cho bọn họ, nếu như họ không thể nghiên cứu ra trước khi Liên Bang Vũ Trụ ra tay..." Hòa Ngọc lắc đầu: "Thì ai cũng không thể cứu được bọn họ."