Cậu lật cuốn sổ trên tay ra rồi xé một trang giấy xuống: "Có điều, tôi cảm thấy bọn họ cũng không ngu ngốc lắm, hy vọng chuyện đưa chúng ta tham gia vô tội vã để gây sự chú ý là chuyện ngu xuẩn duy nhất mà bọn họ đã làm." Nói xong, cậu cũng không tiếp tục giải thích nữa.
Hòa Ngọc ném tờ giấy kia cho hai người kia: "Đã hợp tác với tôi thì phải nghe theo tôi, tôi không thích người đã ngu dốt còn hay chất vấn tôi. Cho các anh đấy, học thuộc lòng toàn bộ đi." Dứt lời, cậu nhấc chân đi về phía trước.
Hai người kia ngẩn ra nhìn bóng lưng của Hòa Ngọc, thấy cậu đã đi xa, Bạc Kinh Sơn cúi đầu xuống, nhìn một trang giấy khá mỏng trên tay, chữ viết bên trên phóng khoáng đẹp mắt, là kiểu chữ Trái Đất trôi chảy tinh tế, chữ như người, khiến người ta phải ngưỡng mộ. Con ngươi của Bạc Kinh Sơn co rụt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Hòa Ngọc đã sớm đi xa, anh ấy quay người định thương lượng với Lăng Bất Thần thì thấy Lăng Bất Thần nhìn theo bóng lưng của Hòa Ngọc, chớp chớp mắt, thấp giọng thì thầm một câu: "Thật quyến rũ..."
Bạc Kinh Sơn: "?" Hình như đồng đội đến từ cùng hành tinh giống anh ấy đều có hơi bệnh bệnh như vậy.
Hòa Ngọc đi về phía trước, phương hướng là một góc khác.
Đúng vậy, cậu đi từ góc này đến một góc khác, mà cùng lúc đó, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, rõ ràng có người đuổi theo cậu. Hòa Ngọc dừng bước, bình tĩnh mở miệng: "Anh đến rồi."
Trấn Tinh chậm rãi đi đến trước mặt rồi nhìn cậu: "Cậu biết tôi muốn tìm cậu?"
Hòa Ngọc chỉ cười mà không nói. Trấn Tinh hiểu ra, Hòa Ngọc không chỉ biết gã muốn tìm mình, cậu còn tách khỏi Lăng Bất Thần và người mà rõ ràng là gã quen biết kia để cố ý chờ gã.
Trấn Tinh tò mò: "Vậy cậu biết tại sao tôi tìm cậu không?"
Hòa Ngọc nhìn gã, vì để người khác không nghe được cuộc đối thoại nên hai người đứng hơi gần, cậu muốn nhìn vào mắt của Trấn Tinh thì nhất định phải ngẩng đầu. Con người Trấn Tinh bình thường không nói nhiều nhưng cho dù là mắt phượng hay mái tóc ngắn màu lam cùng với ánh mắt của gã thì cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được, đây là một người rất lanh lợi.
Hòa Ngọc nhìn vào mắt phượng của gã, hơi nhíu mày: "Hành hiệp cô độc Trấn Tinh như anh, ngoại trừ theo đuổi thực lực thì còn theo đuổi cái gì?"
Trấn Tinh sờ mũi: "Tôi cũng rất tò mò về cậu."
Hòa Ngọc: "Nói chuyện chính đi." Thời gian có hạn, Hòa Ngọc không định nói thêm chuyện gì khác với gã.
Trước kia Trấn Tinh chỉ quấn lấy cậu để đánh nhau, sau này phát hiện thực lực của cậu có vẻ không mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng thì không còn nhắc lại nữa, nhưng ánh mắt rục rịch dao động kia vẫn có thể khiến người ta cảm thấy được sự mong muốn chiến đấu của gã.