Vạn Nhân Trảm liếc xéo Eugene một cái, đang định xông lên lần nữa thì nghe tiếng Cách Đới phấn khích: "Đào được rồi!"
Eugene lập tức đổi giọng: "Không đánh nhau nữa, chúng ta ưu tiên chuyện quan trọng trước."
Nắm chặt chiếc rìu trong tay, Vạn Nhân Trảm tức giận nghiến răng, ánh mắt không rời bóng lưng của Eugene.
Hòa Ngọc cũng tiến đến mép hố, nhìn xuống dưới.
Thật bất ngờ!
Cách Đới ít nhất đã đào sâu hơn mười mét, bên dưới tối đen như mực. Nếu Cách Đới không dùng đèn pin thông minh và có thị lực tốt, chắc chắn họ sẽ không thể thấy rõ cảnh tượng bên dưới.
Chỉ thấy Cách Đới đang đứng đó, điều khiển cánh tay người máy như một công cụ đào đất, để lộ ra một đoạn rễ cây màu nâu.
Cách Đới: "..."
Mọi người: "..."
Eugene ngửa mặt lên trời cười ha hả, mái tóc trắng tung bay, chói mắt vô cùng: "Ha ha ha, buồn cười chết mất! Cách Đới, đây là đồ ăn cậu đào được sao? Rễ cây? Cậu định ăn rễ cây à?"
Cách Đới: "..."
Mặt gã tái mét.
Lúc dò thấy có thức ăn bên dưới, ai ngờ lại là rễ cây.
Dù tình cảnh có thảm hại đến đâu, bọn họ còn lâu mới nghĩ đến việc ăn rễ cây.
Seattle cũng cười nói: "Cách Đới, e là khả năng dò tìm của anh không tốt lắm. Rễ cây đâu ăn được, chúng ta có đói đến mấy cũng không thể ăn rễ cây."
Eugene thêm vào: "Seattle, cô đừng nói thế, biết đâu Cách Đới lại có sở thích đặc biệt với rễ cây thì sao?"
Cách Đới vô cùng tức giận, giơ tay định đập nát cọng rễ để trút giận.
"Đợi đã!" Hòa Ngọc đột nhiên lên tiếng.
Lời vừa dứt, mọi người đều im bặt, quay sang nhìn cậu với ánh mắt đầy thắc mắc.
Lời của Hòa Ngọc quý như vàng.
Đến nỗi bất cứ khi nào cậu nói, họ đều không muốn bỏ lỡ một chữ nào.
Ánh mắt Hòa Ngọc dán chặt vào cọng rễ cây, không chút do dự nhảy xuống hố. Độ cao mười mét hơi lớn, may mắn bên dưới có lớp đất bùn, cậu loạng choạng một chút mới đứng vững.
Cậu cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng phủi lớp đất xung quanh, càng làm lộ ra nhiều rễ cây hơn. Màu sắc của rễ cây rất giống với màu đất, ẩn sâu bên trong, dường như không thể phân biệt.
Hơn nữa, những chiếc rễ màu nâu trông rất bình thường, không khác gì những loại rễ cây khác, càng không có vẻ gì là có thể ăn được.
Hòa Ngọc ngồi xuống, nhẹ nhàng ấn một cái rồi khẽ cười.
"Sao vậy?" Trấn Tinh nhảy xuống theo.
Bạc Kinh Sơn gần như nhảy xuống cùng lúc với gã, cả hai đứng cạnh hai bên Hòa Ngọc.
Eugene ngẩn ra rồi cũng nhảy xuống với vẻ mặt khó hiểu.
Hòa Ngọc nhìn Cách Đới, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi: "Cách Đới, anh có ích hơn Eugene nhiều."
Eugene: "..."
Liên quan gì đến tôi?
"Này, này, sao cậu ta lại có ích hơn tôi chứ? Cậu ta chưa từng thắng tôi lần nào đâu!" Eugene không phục.
Khóe miệng Cách Đới hơi nhếch lên, sau đó gã trở lại vẻ mặt bình thường, trên mặt đầy vẻ châm chọc: "Tôi vẫn luôn có ích hơn anh ta mà. Cậu mau nói cho tôi biết gốc cây này có bí ẩn gì đi."
Cuối cùng gã cũng thắng Eugene một lần rồi.
Mặc dù chỉ có một mình Hòa Ngọc công nhận, mặc dù là gã đang đào ở một nơi kỳ quái.