Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 497

Hòa Ngọc cũng không nổi giận, cậu luôn rộng lượng hơn với những người có ích hoặc có đóng góp nào đó.

Khóe miệng cậu cong lên, dùng ngón tay dính đầy bùn đất gõ gõ vào rễ cây: "Cái cây này vẫn còn sống. Các anh nhìn xung quanh xem có cây cối nào không?"

Mọi người sững sờ.

Nụ cười của Hòa Ngọc ngày càng rạng rỡ, lông mày và mắt cong cong. Trấn Tinh có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cậu lúc này từ tận đáy lòng, hiển nhiên rễ cây này là một phát hiện quan trọng.

Hòa Ngọc khẳng định: "Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là rễ của Cây Sinh Mệnh."

Rễ của Cây Sinh Mệnh?!

Mọi người càng thêm kinh ngạc. Quỳnh nhảy xuống hố, ngồi xổm xuống bên cạnh, cô ta cau mày: "Mặc dù đã năm trăm năm trôi qua, mặc dù thế giới này đã trải qua những thay đổi to lớn, nhưng nơi chúng ta đang đứng chắc chắn không giống với nơi trong video."

Lúc nãy cô ta đã quan sát rất kỹ, cũng tính sau này sẽ đi tìm Cây Sinh Mệnh, nhưng cái nơi trong video tuyệt đối không phải chỗ này.

Khi nhắc đến Cây Sinh Mệnh, Seattle cũng bắt đầu thấy hứng thú, cô ta cũng nhảy xuống hố.

Lúc này, không gian trong hố hơi chật chội. Dù sao ban đầu chỉ định đào thức ăn, chứa được bảy người họ đã là may mắn. Vì không còn chỗ đứng, cả bảy người đều vây quanh cọng rễ cây.

Seattle tò mò hỏi: "Rễ của Cây Sinh Mệnh ở đây, vậy thì bản thân Cây Sinh Mệnh ở đâu xa vậy? Chẳng lẽ toàn bộ hành tinh này đều bị Cây Sinh Mệnh bao phủ?"

Eugene sờ vào rễ cây, mũi khịt khịt: "Cũng không có gì đặc biệt, sao biết đây là Cây Sinh Mệnh?"

Gã không hoàn toàn nghi ngờ phỏng đoán của Hòa Ngọc, mà cái "chắc chắn 80%" của đối phương đã ăn sâu vào tâm trí gã.

Trấn Tinh nhìn Hòa Ngọc: "Vậy bây giờ nên làm gì? Lần theo rễ cây để tìm Cây Sinh Mệnh sao?"

Hòa Ngọc đứng dậy, vỗ vỗ tay, phủi lớp đất bám trên tay.

Cậu gật đầu: "Đúng vậy, đi tìm hiểu nguồn gốc của nó."

Ở trên, Vạn Nhân Trảm: "..."

Có phải bọn họ đã quên mất ai đó rồi không?!

Ông đây vẫn còn ở trên này đấy!

Gã cầm rìu trừng mắt nhìn xuống. Sau khi bọn họ lần lượt nhảy xuống, đương nhiên gã cũng muốn nhảy theo, nhưng chẳng còn chỗ trống nữa rồi.

Gã có vóc dáng vạm vỡ, to lớn gấp đôi Hòa Ngọc.

Nếu gã nhảy xuống đè trúng Hòa Ngọc, có lẽ có thể xem như cố ý giết người.

Phía dưới đã có bảy người, một mình gã đứng ở trên này thật đáng thương.

Eugene cười ha hả: "Mày chờ một chút, chờ bọn tao đào một lúc rồi hẵng xuống. Đúng rồi, mày cũng phải xuống nhanh thôi, dù sao bọn tao cũng cần mày đào đường hầm mà."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã tức giận đến nghiến răng ken két.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi vui vẻ: "Vạn Nhân Trảm!"

Vạn Nhân Trảm sững sờ, mơ hồ quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment