Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 52

Mưa bình luận dường như trào dâng dữ dội hơn kể từ khoảnh khắc Hòa Ngọc "trở thành thầy giáo".

"@Ekip chương trình, có bug rồi! Hòa Ngọc lại thành thầy giáo!"

"Rốt cuộc 2333 có thân phận gì vậy? Chắc chắn cậu ta không phải một tuyển thủ hành tinh rác bình thường, nếu không thì tại sao ekip chương trình cứ bật hack cho cậu ta mãi thế?"

"Tôi tuyệt đối không thể tin được! Rốt cuộc tại sao cậu ta có thể trở thành thầy giáo chứ??"

"Hơn nữa còn dạy sách vỡ lòng! Nếu tôi nhớ không nhầm, quyển sách đó cậu ta có được ở vòng tuyển chọn mà! Ông đây còn thuộc làu làu hơn cả cậu ta đấy!"

"@Ekip @Ekip đừng có bật hack cho Hòa Ngọc nữa!"

Giữa làn sóng kinh hoàng đó, đột nhiên xuất hiện vài dòng bình luận lạc lõng:

"Mau qua phòng phát sóng trực tiếp của 2333 Hòa Ngọc đi, tua lại xem trước rồi hãy nói tiếp."

"Đúng vậy, mau tua lại xem đi."

"Xem xong rồi hãy nói thử xem có hack hay không, giờ tôi hơi hoảng rồi."

"Tôi cũng vậy..."

Những người xem khác: "?"

Bọn họ ngẩn người một thoáng, sau đó lập tức tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, chọn chế độ xem lại. Trong chớp mắt, phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc ở khu vực tuyển chọn lập tức nhảy lên vị trí trung tâm, xung quanh là trang bìa phòng phát sóng trực tiếp của các đại lão khác, biến tất cả bọn họ thành phông nền mờ ảo.

Thời gian quay ngược về hai tiếng trước.

Hòa Ngọc cởi chiếc áo khoác đồng phục, lộn mặt trái ra ngoài, buộc ngang hông, sau đó gõ cửa lớn phòng hiệu trưởng. Gần đây trường xảy ra nhiều chuyện, lúc này hiệu trưởng vẫn còn ở trường nên chính ông ra mở cửa cho cậu.

Sau đó, hiệu trưởng nhíu mày hỏi: "Cậu là..."

Vóc dáng Hòa Ngọc không tính là cao, một mét tám ở Lam Tinh đã là chiều cao đáng mơ ước, nhưng ở Liên Bang Vũ Trụ thì cậu có vẻ hơi thấp bé. Vì vậy, cậu hơi lùi về sau một bước, đẩy gọng kính, nở một nụ cười tự tin rạng rỡ:

"Chào hiệu trưởng, tôi tên là Hòa Ngọc, đến đây nộp đơn xin làm giáo viên đào tạo."

Chiếc áo khoác đồng phục bị lộn trái buộc ngang hông ngược lại che đi chiếc quần đồng phục, cộng thêm phong thái tự tin, ung dung, có chút lơ đãng toát ra từ người cậu, trong khoảnh khắc hiệu trưởng không hề liên tưởng đến việc Hòa Ngọc là học sinh. 

Mặc dù không nghĩ Hòa Ngọc là học sinh, nhưng ông vẫn mất kiên nhẫn lắc đầu, bực bội nói: "Không cần, giáo viên đào tạo của trường chúng tôi đã đủ rồi, không nhận thêm người nữa." Rõ ràng, những chuyện rắc rối hiện tại khiến ông không còn tâm trí để đối phó với ứng viên. Nói xong, ông định đóng cửa lại.

Hòa Ngọc giơ tay ra, đặt lên cánh cửa rồi chống lại, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Hiệu trưởng, tôi nghe nói Trường đào tạo Lê Minh là ngôi trường có tiềm lực nhất trên hành tinh này, hiệu trưởng của trường lại càng nổi tiếng là người không theo khuôn mẫu, vô cùng thông tuệ. Nhưng có vẻ... thực tế hơi khác so với những gì tôi nghe được."

Mặt hiệu trưởng tối sầm lại, vừa định lên tiếng: "Cậu..."

Hòa Ngọc cắt ngang lời ông: "Nếu không, sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội để biến bản thân thành một thế hệ bậc thầy huyền thoại cơ chứ?"

Hiệu trưởng kinh ngạc. Ngay sau đó, ánh mắt ông chuyển sang vẻ chế giễu, nhìn Hòa Ngọc như nhìn một kẻ điên đang nói năng lung tung.

"Cậu có biết mình đang nói gì không? Một thế hệ bậc thầy huyền thoại? Nực cười!" Giọng hiệu trưởng đầy châm biếm.

Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh thong dong, cậu có Tượng danh vọng dành cho diễn viên, cậu biết nên thể hiện "dáng vẻ của người ưu tú" như thế nào, càng biết cách khiến người khác tin tưởng mình. "Đương nhiên tôi biết, hơn nữa tôi còn có thể làm được." 

Cậu đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén đầy tự tin: "Hiệu trưởng, Trường đào tạo Lê Minh dưới sự quản lý của ông đã sản sinh ra vô số nhân tài, đưa ra một phương thức khai phá năng lực chiến đấu mới, biến Trường đào tạo Lê Minh trở thành ngôi trường mà mọi người trong toàn vũ trụ đều khao khát. Là hiệu trưởng, đồng thời là người khởi xướng tất cả, chẳng lẽ không phải sẽ trở thành một thế hệ bậc thầy huyền thoại lưu danh thiên cổ hay sao?"

Ánh mắt hiệu trưởng nhìn cậu vẫn đầy vẻ nghi ngờ như cũ.

"Có điều, dường như hiệu trưởng thậm chí còn không muốn cho tôi một cơ hội để trình bày ý tưởng của mình." 

Hòa Ngọc lắc đầu, khi cậu xoay người bước đi, thở dài nói: "Tôi còn tưởng sẽ gặp được một vị hiệu trưởng có tầm nhìn xa trông rộng như trong truyền thuyết, không ngờ cũng chỉ có vậy mà thôi..." Cậu không chút do dự xoay người rời đi.

Hành động này ngược lại khiến hiệu trưởng chần chừ, vì thế ông ta theo bản năng gọi lại: "Từ từ đã!"

Hòa Ngọc dừng bước, quay đầu lại: "Nửa tiếng. Nếu ông không muốn dành ra dù chỉ nửa tiếng để nghe tôi trình bày ý tưởng của mình, vậy thì không cần hợp tác." Nói xong, cậu tiếp tục cất bước, không hề dây dưa thêm một lời nào.

Hiệu trưởng vội vàng nói: "Được!"

Chẳng phải chỉ là nửa tiếng thôi sao? Nghe thử một chút thì có sao? Nếu cậu ta nói năng vớ vẩn, đến lúc đó cứ gọi bảo vệ đuổi ra ngoài là xong.

P/s:

Ekip họ Lào có điều muốn nói:... hai chữ trong sạch, thần thiếp nói cũng chán rồi.jpg :)))

Bình Luận (0)
Comment