Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 53

Hiệu trưởng mời Hòa Ngọc vào phòng. Hai người ngồi đối diện, thậm chí ông còn lịch sự rót cho Hòa Ngọc một tách trà.

Hòa Ngọc nhận lấy, nở một nụ cười tươi rói: "Xin lỗi hiệu trưởng về những lời vừa rồi, quả nhiên ông danh bất hư truyền, là người độ lượng, hơn nữa còn là một nhà lãnh đạo không hề gò bó theo khuôn mẫu."

Trước khi bước vào cửa, cậu đã cố tình tỏ thái độ chê bai và thất vọng với ông. Điều đó khiến hiệu trưởng vô cùng tức giận. Việc ông đồng ý nghe Hòa Ngọc nói chuyện nửa tiếng căn bản là vì không tin cậu, đồng thời cũng vì cơn giận đó.

"Cậu dựa vào đâu mà dám nói tôi như vậy? Nếu cậu dám giở trò, đến lúc đó có bằng chứng rõ ràng, tôi sẽ dạy dỗ cậu một bài học!"

Chính vì tâm lý này mà hiệu trưởng mới giữ Hòa Ngọc lại.

Nhưng đột nhiên nghe Hòa Ngọc cất lời ca ngợi, hiệu trưởng theo phản xạ bưng tách trà lên, ngồi thẳng lưng, cằm hơi hếch lên, vẻ mặt cũng giãn ra đôi chút. 

Ông ta vắt chéo chân, đổi tư thế, khẽ hắng giọng: "Cậu nói đi, không cần phải lừa dối tôi. Tôi là người không thích gò bó, nhưng tính tình cũng không tốt đẹp gì đâu."

Hòa Ngọc cười gật đầu: "Đã hiểu rõ." Cậu đã thành công một nửa.

"Dòng họ chúng tôi rất mạnh, có vô số người có năng lực chiến đấu bẩm sinh đã đạt tới cấp A (từ hai trăm điểm trở lên), phối hợp với vũ khí và trang bị cũng có vài người đạt được cấp S (năm trăm điểm) trở lên." Hòa Ngọc bình tĩnh nói, giọng điệu vô cùng tự nhiên, không hề có ý khoe khoang dù chỉ một chút.

Khán giả: "?"

Khán giả: "Con mẹ nó, năng lực chiến đấu của cậu ta có tám điểm, tới từ hành tinh rác, dòng họ ở đâu ra hả?!"

Năng lực chiến đấu được phân cấp từ F đến SSS. Trong lúc thi đấu, để cụ thể hơn, người ta thường nói rõ số điểm.

Hiệu trưởng gật đầu, không hề tỏ ra ngạc nhiên: "Ừm, nhà họ Hòa thật sự rất lợi hại."

Khán giả...

"???"

"Tôi không hiểu!"

"Đờ mờ! Đột nhiên nghĩ ra, đám người 2333 và Vạn Nhân Trảm đều là học sinh chuyển trường, học sinh lớp mười hai mà còn có thể tùy tiện chuyển trường đều là những gia đình có chút bối cảnh. Phó bản sẽ tự động bổ sung giả thiết, họ 'Hòa' nhất định là một trong những dòng họ lớn của thế giới trong phó bản này."

"Còn có thể như vậy sao??"

...

Hòa Ngọc vẫn tiếp tục "flex", à không, là tiếp tục giảng giải: "Trước kia ba tôi là một người tài giỏi cấp S, chỉ còn một bước nữa là đạt tới cấp SS (một ngàn điểm). Nhưng vì một vài nguyên nhân đặc biệt, ông ấy không thể sử dụng trang bị, trở thành một kẻ vô dụng trong dòng họ. Còn năng lực chiến đấu của tôi thì lại không đủ cao. Cho nên trang bị của ba tôi, những trang bị mà tôi từng có được, tất cả đều bị tước đoạt."

Hiệu trưởng chăm chú lắng nghe. Tin tức về các dòng họ lớn luôn có sức hấp dẫn đặc biệt. Một người tài giỏi cấp S bị phế bỏ cũng không phải là chuyện hiếm gặp trong thế giới này, và việc người bị phế bị tước đoạt trang bị cũng là điều đương nhiên.

Dường như Hòa Ngọc đang chìm đắm trong ký ức, giọng nói cậu nhẹ nhàng: "Ba tôi không cam tâm. Cả đời ông ấy và mẹ tôi đều dốc sức nghiên cứu làm sao để khôi phục năng lực chiến đấu, làm sao để phát huy năng lực mà không cần sử dụng trang bị."

Hiệu trưởng chắc chắn nói: "Không thể nào! Trang bị là phương thức biểu hiện của năng lực chiến đấu, không có trang bị làm sao có thể chiến đấu? Sao có thể phát huy năng lực?"

Hòa Ngọc gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, trang bị rất quan trọng, trang bị có thể giúp tăng cường năng lực chiến đấu, có thể giúp phát huy năng lực chiến đấu." Cậu lấy ra một viên đá lửa.

Hiệu trưởng trừng lớn mắt: "Cậu muốn làm gì?!" Vừa dứt lời, vũ khí đã xuất hiện trong tay ông, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc. Đá lửa là một vật vô cùng nguy hiểm. Tuy thứ trang bị này cùng loại với đá nước, không có tác dụng tăng năng lực chiến đấu, nhưng lực sát thương lại vô cùng kinh người. Chỉ cần đốt viên đá lửa này, cả văn phòng có thể bị xóa sổ.

Hòa Ngọc cười, rồi đốt lửa.

Hiệu trưởng quát lớn: "Tên điên này!" Ông ta vừa định bỏ chạy, ngọn lửa đã tắt ngúm. 

Hiệu trưởng sững sờ, mờ mịt quay đầu lại. Viên đá lửa trên tay Hòa Ngọc đã hóa thành tro, không biết viên đá nước được lấy ra từ lúc nào cũng đã tan thành tro bụi.

"???"

"Rốt cuộc Hòa Ngọc muốn làm gì?"

"Tuy rằng cậu ta vớt được không ít trang bị ở vòng tuyển chọn, nhưng đây là hai thứ hữu dụng nhất đấy! Cứ thế phế đi à??"

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn ngơ ngác.

Hiệu trưởng: "!!" Ông ta trừng lớn mắt, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ đau xót. 

Hai món trang bị bị hủy hoại một cách dễ dàng như vậy! Hơn nữa còn chưa kịp phát huy chút tác dụng nào, người này phá của quá đáng!! 

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, có lẽ ông đã đau lòng đến mức ôm ngực. 

Dòng họ lớn ra tay, dù đã bị bỏ rơi cũng ngang tàng đến thế sao??

Hòa Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, như thể không hề để tâm chút nào: "Ông xem, đây là trang bị, viên đá có thuộc tính hỏa, rót năng lực chiến đấu vào trong đó là có thể đốt cháy đá lửa. Đá nước cũng vậy. Nếu không sử dụng đá lửa và đá nước thì làm sao có thể đốt lửa và đổ nước chứ?"

Hiệu trưởng: "..." 

Ông ta lại ngồi xuống, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Hòa Ngọc: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Chẳng phải chuyện này ai cũng biết sao? Trong sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu đã có rồi." 

Mọi người đều biết nội dung này, còn cần phải dùng hai món trang bị để chứng minh sao?! Hiệu trưởng lại bắt đầu thấy đau lòng.

Hòa Ngọc cũng ngồi xuống: "Đúng vậy, Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta. Tôi cũng luôn nghĩ như vậy, tôi cảm thấy suy nghĩ của ba mẹ mình là sai lầm." Đột nhiên Hòa Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp xen lẫn bi thương: "Nhưng mà, hình như họ đã thành công rồi."

Hiệu trưởng sững sờ, theo bản năng phản bác: "Không thể nào được! Không có trang bị làm sao có thể sử dụng năng lực?"

Hốc mắt Hòa Ngọc đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Ba mẹ tôi đã chết, chết trong biển lửa, ngọn lửa do chính năng lực chiến đấu của ba tôi tạo ra."

Hiệu trưởng há hốc miệng, khó khăn thốt ra: "Chẳng phải ba cậu không thể sử dụng trang bị sao?"

Hòa Ngọc đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào hiệu trưởng: "Đúng vậy, ông ấy không thể sử dụng trang bị, đã bị phế rồi. Nhưng ông ấy đã dùng năng lực chiến đấu để đốt lửa, thiêu chết bản thân và mẹ, thiêu rụi cả một tòa nhà lớn của dòng họ chúng tôi!"

Bình Luận (0)
Comment