Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 54

Hiệu trưởng trừng lớn mắt. Ông ta hoàn toàn bị Hòa Ngọc dẫn dắt, như đang nghe một câu chuyện xưa, trôi theo dòng cảm xúc mà cậu tạo ra.

Hòa Ngọc tiếp tục: "Từ một vài đồ vật và bút ký còn sót lại của ba, tôi biết được một vài điều. Ông ấy nói, trang bị chỉ là phương tiện, giống như viên đá lửa và đá nước trong màn trình diễn vừa rồi. Năng lực chiến đấu mượn dùng phương tiện để phát huy tác dụng."

Ánh mắt Hòa Ngọc trở nên đầy vẻ cuồng nhiệt: "Vậy thì, phương tiện chỉ có thể là trang bị sao? Tại sao... không thể là người? Tại sao bản thân con người không thể trở thành phương tiện trang bị?"

Hiệu trưởng phản bác: "Không thể nào!"

Hòa Ngọc châm biếm: "Thật sự không thể sao? Vậy chuyện ba tôi chết thì sao? Ông ấy tự đốt cháy năng lực chiến đấu của mình sao?" 

Nói suông có lẽ không đủ sức thuyết phục, nhưng nếu có một "ví dụ chân thật" thì sao? Hơn nữa, đối phương đã bắt đầu tin vào ví dụ này.

Hiệu trưởng há miệng, cố gắng phản bác nhưng không thốt nên lời.

Hòa Ngọc khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra lần nữa. Vẻ điên cuồng trong đáy mắt đã được che giấu, nhưng vẫn đủ để người đối diện nhận ra: "Hiệu trưởng, ông có biết nếu con đường mà ba tôi đi thông suốt rồi sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đến mức nào không?"

Một lúc lâu sau, hiệu trưởng mới khẽ gật đầu. Nó sẽ đảo lộn thế giới quan, sẽ định nghĩa lại năng lực chiến đấu một lần nữa.

Hòa Ngọc khôi phục vẻ bình tĩnh, mặt không biểu cảm nhìn hiệu trưởng: "Hiện tại Trường đào tạo Lê Minh đang gặp rắc rối lớn, vẫn chưa tìm ra hung thủ giết người. Rất nhiều học sinh đã chuyển đi, danh tiếng của trường cũng xuống dốc không phanh. Cho dù sau này có tìm được hung thủ, cũng khó lòng cứu vãn được danh tiếng. Vậy nên, ông có muốn hợp tác với tôi, đồng ý để tôi giảng dạy khoa học cơ bản, thí nghiệm con đường mà ba tôi đã đi?"

Một cơ hội tốt như từ trên trời rơi xuống, ai mà không muốn nắm bắt? Nhưng cơ hội này dường như đòi hỏi một sự đánh đổi nào đó.

"Không thể nào! Tôi không thể để cậu làm thí nghiệm trên người học sinh được!" Đột nhiên hiệu trưởng đứng phắt dậy, tức giận nói: 

"Nếu vì vậy mà có người chết, hậu quả ai sẽ gánh chịu?!"

Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn ông ta. Cậu biết, người này đã động lòng.

Hòa Ngọc nói: "Tôi sẽ gánh chịu. Hơn nữa, tôi đảm bảo sẽ không khiến bất kỳ học sinh nào thiệt mạng. Chỉ cần cho tôi nửa năm, không, một tháng thôi. Sau một tháng, ông có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào." 

Giọng nói của Hòa Ngọc có một sức hút kỳ lạ: "Hiệu trưởng, ông không hề có bất kỳ tổn thất nào, đúng không? Chỉ là thuê tôi một tháng mà thôi. Nếu thành công, công lao đều thuộc về ông. Trường đào tạo Lê Minh lập tức sẽ trở thành trường đào tạo hàng đầu vũ trụ, ông sẽ trở thành vị hiệu trưởng đứng đầu vũ trụ, một thế hệ bậc thầy huyền thoại, tất cả mọi người đều khao khát gia nhập Trường đào tạo Lê Minh... Vụ án giết người kia, chẳng còn quan trọng nữa."

Đối diện với một cơ hội cần phải đánh cược, những kẻ đầu cơ trục lợi sẽ sẵn lòng mạo hiểm một lần. Đặc biệt là khi con bạc này đang ở đường cùng. 

Hòa Ngọc không thấy được sự lo lắng cho học sinh trong mắt hiệu trưởng, chỉ có nỗi lo âu cho tình hình của trường học, vì thế ông ta sẽ đồng ý.

Quả nhiên, hiệu trưởng im lặng một hồi lâu rồi mới nói: "Một tháng?"

Hòa Ngọc thong thả gật đầu: "Đúng vậy, một tháng. Tôi đã có phương hướng, chỉ còn thiếu thực nghiệm."

Ngón tay hiệu trưởng vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, nhíu mày suy nghĩ. 

Đồng ý hay không đồng ý? 

Nếu những suy đoán của Hòa Ngọc là thật, và thí nghiệm thực sự thành công, mọi vấn đề của ông ta sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. 

Nếu dự đoán của Hòa Ngọc là sai, hoặc cuối cùng cậu thất bại, gây ra hậu quả không tốt... Hậu quả tệ nhất chính là có học sinh chết, dường như cũng chẳng khác biệt so với tình hình hiện tại của trường.

Hiệu trưởng nghiến răng nói: "Được, một tháng! Cậu là giáo viên đào tạo thứ năm của trường chúng tôi!"

Hòa Ngọc chậm rãi đứng dậy, vươn tay ra: "Hiệu trưởng, hợp tác vui vẻ."

Hiệu trưởng nhìn cậu một cái, rồi cũng vươn tay ra. Hai bàn tay nắm lấy nhau, Hòa Ngọc chính thức trở thành giáo viên đào tạo của ngôi trường này.

Khán giả...

"???"

"Tôi phục sát đất luôn!"

"Nếu không phải biết rõ về Hòa Ngọc, tôi cũng tin sái cổ những chuyện ma quỷ mà cậu ta vừa nói!!"

"Đờ mờ, sao cậu ta có thể bịa chuyện như thật đến vậy được??"

"Lúc nãy tôi cứ bị cuốn theo lời cậu ta nói, nếu không có đạn mạc nhắc nhở, tôi cũng quên mất việc cậu ta đến từ hành tinh rác, hoàn toàn không biết gì về năng lực chiến đấu cả!!"

"Người này có độc thật rồi!!"

"@Ekip chương trình, NPC này sao lại thế hả? Sao ông ta có thể để Hòa Ngọc làm giáo viên đào tạo chứ?!"

"Khả năng thao túng tâm lý người khác của Hòa Ngọc quá lợi hại."

...

Đạn mạc điên cuồng bình luận.

Hòa Ngọc nhận giấy mời từ hiệu trưởng, tiện thể nói: "À, đúng rồi hiệu trưởng, tôi là học sinh chuyển trường lớp 12-1. Ông giúp tôi chuyển thân phận học sinh thành giáo viên đào tạo luôn đi."

Hiệu trưởng sững sờ, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa: "Không còn cách nào khác cả. Hiệu trưởng, nếu không có thân phận học sinh chuyển trường, tôi thậm chí còn không vào được trường này, càng không gặp được ông."

Hiệu trưởng hoàn toàn hết nghi ngờ. Việc trở thành học sinh chuyển trường chỉ là để vào được trường, gặp ông ta. Nếu Hòa Ngọc không tự tin vào ý tưởng của mình, cậu đã không phí nhiều công sức quanh co đến thế.

Nếu không thì sao có thể giải thích hành động của cậu? Chẳng lẽ chỉ vì muốn trở thành giáo viên của trường thôi sao? Hơn nữa, chỉ có một tháng.

Hiệu trưởng lắc đầu nói: "Cậu đừng làm ra hành động quá lớn, nếu không tôi cũng không cứu được cậu đâu. Cậu đi lấy quần áo đi, lát nữa tôi đưa thẻ giáo viên qua cho cậu."

Hòa Ngọc gật đầu, cầm giấy mời rời đi. Dường như nhớ ra điều gì đó, hiệu trưởng đột nhiên hỏi: "Lý thuyết khai phá năng lực chiến đấu kia của cậu gọi là gì? Chính là cái lý luận kỳ quái không cần trang bị, biến bản thân thành trang bị đấy."

Hòa Ngọc dừng bước, xoay người lại, tay đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm khàn...

“Theo cách gọi ở quê hương tôi, cái này chắc là gọi là không có bên trung gian ăn chênh lệch.”

Bình Luận (0)
Comment