Kim đồng hồ dừng lại, lần này đây, nó đang chỉ về phía Đoàn Vu Thần.
Anh ta hít sâu một hơi, không ôm hy vọng nhìn về phía Trấn Tinh, chờ đợi đối phương lựa chọn.
Anh ta vừa mới tha cho Trấn Tinh, vì gã lựa chọn thẻ đỏ, nhưng Trấn Tinh xoay người đã trả lời muốn giết anh ta. Điều này làm cho Đoàn Vu Thần hiểu được, Trấn Tinh sẽ không bỏ qua cho mình.
Cũng may, thẻ điểm yếu đáng sợ nhất đã được chọn. Trấn Tinh đưa tay, lấy được một tấm thiệp màu đen, trên đó viết: "Trừ cái chết ra, thứ bạn sợ hãi nhất chính là?"
"Đoàn Vu Thần."
Biết Trấn Tinh sẽ không bỏ qua cho anh ta, quả nhiên, đối phương ra tay không chút lưu tình nào.
Anh ta ôm ngực, vẻ mặt kháng cự, thân thể lại không khống chế được mở miệng: "Tôi sợ nhất chính là kỹ thuật rèn của mình bị người khác khinh bỉ."
Mọi người tỏ vẻ quả nhiên không hổ là bậc thầy rèn đúc, ngay cả sợ hãi cũng không giống người thường như vậy.
Nhưng mà, bọn họ làm gì với Đoàn Vu Thần được đây.
Bại lộ điểm yếu thì cũng không nên trách người khác chọn chỗ yếu kém mà xuống tay.
Vạn Nhân Trảm xoa xoa tay: "Đoàn Vu Thần, hóa ra mày sợ kỹ thuật rèn bị khinh bỉ sao, ha ha ha! Không phải chứ, tao nói này, kỹ thuật rèn của mày thật sự được không được tốt lắm."
Đoàn Vu Thần giận tím mặt: "Nói bậy bạ."
Vạn Nhân Trảm nâng cằm lên, khẽ cười một tiếng: "Tao có nói bậy bạ hay không thì tự mày hiểu rõ. Lúc ở địa ngục rực lửa, quạt chuối do Hòa Ngọc rèn ra không mạnh hơn kỹ thuật của mày à?"
Lôi chuyện cái quạt mà Đoàn Vu Thần không làm được ra, cũng là chuyện anh ta không thể lý giải.
Vạn Nhân Trảm chọc trúng chỗ đau của anh ta.
Đoàn Vu Thần không phản bác lại được, thẹn quá hóa giận, tức giận khiến ngực phập phồng không ngừng. Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm Vạn Nhân Trảm.
Anh ta thề nhất định phải học được kỹ thuật rèn của Hòa Ngọc.
Không phải là phối hợp với Hòa Ngọc sao? Ba mươi ngày kế tiếp, tất cả mọi chuyện anh ta đều nghe theo lời Hòa Ngọc, không thể nào không học được một chút kỹ thuật rèn.
Anh ta không cho phép kỹ thuật rèn của mình bị khinh bỉ như thế.
Trấn Tinh: "Tiếp tục đi."
Kim đồng hồ quay tiếp.
Sau đó nó dừng lại trước mặt Quỳnh.
Quỳnh: "..."
Cô ta bất đắc dĩ buông tay, nhìn về phía Seattle bên cạnh tỏ ý: "Làm người nên để lại một đường, tốt nhất cô nên suy nghĩ rõ ràng rồi mới lựa chọn."
Seattle thấy vậy thì nhếch nụ cười: "Uy h**p tôi sao? Seattle này cũng không phải dễ dọa."
Thẻ đen đáng lo ngại cũng không có mấy tấm, Seattle không sợ, trực tiếp lựa chọn thẻ cho Quỳnh.
"Thứ quan trọng nhất của bạn là?"
Vấn đề này cũng tương tự với "át chủ bài lớn nhất". Hiện tại bọn họ đang trong Show sống còn đỉnh lưu, thứ quan trọng nhất thật ra chính là lá bài tẩy lớn nhất. Quỳnh hít sâu một hơi, chậm rãi cất lời: "Tay phải, ngón út."
Mọi người ngẩn ra.
Seattle vô thức hỏi: "Tại sao lại là ngón út bàn tay phải vậy?"
Bàn tay rất quan trọng là đúng rồi. Cho dù Quỳnh trả lời "tay", bọn họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng cụ thể lại là ngón út của tay phải, cái này có chút vấn đề.
Rõ ràng, ngón tay cái của cô ta có huyền cơ.
Chỉ là một ngón tay, có thể có huyền cơ gì chứ?
Mặt Quỳnh không chút thay đổi, ánh mắt lạnh như băng: "Tôi không cần phải giải thích với cô chứ."
Seattle trực tiếp ép cô ta nói ra bí mật của mình, sao Quỳnh lại không ghét cô ta được chứ? Ngay cả ý muốn g**t ch*t cô ta cũng có.
Nhất là khi tầm mắt mọi người nhìn về phía tay phải của cô ta như chĩa mũi nhọn vào lưng.
Hòa Ngọc cũng thản nhiên nhìn lướt qua ngón út của Quỳnh. Cũng từ chính cái liếc này, Quỳnh theo bản năng để tay phải ra sau lưng. Làm xong động tác này, cô ta mới cứng đờ.
Cô ta chột dạ, nhìn về phía Hòa Ngọc, vừa lúc đối diện với ánh mắt nhẹ tựa lông hồng của đối phương.
Quỳnh có chút muốn rơi lệ.