Chín người, ngoại trừ Hòa Ngọc ra thì mọi người chia làm bốn nhóm.
Trấn Tinh và Đoàn Vu Thần là một nhóm.
Trên đầu họ, đang treo lơ lửng từng tia sét đáng sợ. Vẫn chưa đánh xuống, nhưng cũng gần rồi, tựa như một giây sau có thể giáng xuống, tàn phá tất cả.
Trấn Tinh nghe thấy câu hỏi: "Đối tượng của bạn thích thứ gì nhất?"
Là câu hỏi đáp sao?
Hỏi gã là Đoàn Vu Thần thích cái gì?
Vậy thử thách độ ăn ý chính là muốn câu trả lời trong lòng Đoàn Vu Thần?
Trấn Tinh suy nghĩ một chút, bình tĩnh mở miệng: "Anh ta thích chiến đấu."
Sấm sét "đoàng đoàng" rơi xuống. Đoàn Vu Thần trợn mắt, té trên mặt đất rồi co giật.
Trấn Tinh: Ồ wow...
Giọng của Đoàn Vu Thần khàn khàn gào lên: "Trấn Tinh! Con mẹ nó, cậu luyên thuyên cái gì thế!"
Anh ta cũng nghe được câu hỏi, biết là hỏi Trấn Tinh. Loại câu hỏi đơn giản này mà Trấn Tinh có thể trả lời đúng dễ dàng.
Nhưng điều không nghĩ tới nhất chính là...
Trấn Tinh trả lời sai, nhưng sấm sét lại giáng xuống đầu anh ta.
Trấn Tinh đây là cố ý giày vò anh ta, tên đàn ông đáng ghét này!
Đoàn Vu Thần rất muốn chửi ầm lên, nhưng lúc này, anh ta cũng nghe được câu hỏi: "Đối tượng của bạn thích nhất thứ gì?"
Đoàn Vu Thần: "Rèn."
"Đoàng!" Tia sét bổ về phía Trấn Tinh, đánh đến nỗi cơ thể gã khẽ run lên.
"Đối tượng của bạn thường dùng vũ khí gì?"
Trấn Tinh: "Sợi tơ."
"Đoàng!"
"Đối tượng của bạn sử dụng vũ khí gì?"
Đoàn Vu Thần: "Rìu."
"Đoàng!"
Đến lượt đội của Bạc Kinh Sơn và Vạn Nhân Trảm.
"Đối tượng của bạn năm nay bao nhiêu tuổi?"
Vạn Nhân Trảm: "Con mẹ nó làm sao tôi biết được!"
"Đoàng!"
"Đối tượng của bạn thích thứ gì?"
Bạc Kinh Sơn: "Không biết."
"Đoàng!"
Đội của Eugene và Cách Đới.
"Đối tượng của bạn am hiểu loại vũ khí nào?"
Cách Đới: "Con mẹ nó, Eugene trả lời cho tử tế vào."
Eugene móc tai: "Cái gì cơ? Không nghe rõ."
"Đoàng!"
"Đối tượng của bạn thường dùng loại vũ khí nào nhất?"
Cách Đới lau máu tươi ở khóe miệng: "Ông đây không biết, đánh gã đi."
"Đoàng!"
Đội của Quỳnh và Seattle.
"Đối tượng của bạn..."
Quỳnh còn chưa nghe xong, mặt không chút thay đổi: "Không biết."
"Đoàng!"
Hòa Ngọc đội áo. Phía trên, từng đợt sấm sét giáng xuống. Cậu lấy chiếc áo lông trắng để che chở. Cậu ngồi ở dưới không gian của áo khoác Hàn Băng Thú, lông trắng đã ngăn trở hết thảy giúp cậu.
Cực kỳ giống lúc trước Hàn Băng Thú đã dùng móng vuốt để chống đỡ thế giới, che chắn gió tuyết.
Hòa Ngọc ngồi được lông trắng che một nửa, ánh mắt cậu đảo quanh, nghiêm túc nhìn bốn cặp đôi phía trước tổn thương lẫn nhau. Cậu lắc đầu, chân thành cảm thán: "Haiz, thử thách ăn ý là phải ăn ý với nhau. Nếu đã là cặp đôi, thì tại sao lại không hợp tác chứ?"
Khán giả: "???"
Khán giả: "..."
[Bình luận: "Vì sao không hợp tác trong lòng cậu còn không rõ sao?"]
[Bình luận: “Dưới ”sự giúp đỡ" của cậu, bốn cặp tình nhân này đã là kẻ thù rồi."]
[Bình luận: "Ai lại muốn kẻ thù của mình sống yên ổn chứ."]
Tám người kia chính là đang nghĩ như vậy đấy.
Liều mạng để mình bị sét đánh, cũng phải làm cho đối phương không dễ chịu.
Dù sao đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho mình, vậy thì đến đi, cùng làm hại lẫn nhau.
Dù sao bản thân sẽ không phải là kẻ nhận thua.