Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 57

Annie hít sâu một hơi: "Chúng ta thật sự không thể giết cậu ta sao?"

Nguyên Trạch lạnh lùng đáp: "Đừng dại dột khiêu chiến quy tắc."

Đường Kha thở dài: "Vậy nên hiện tại chúng ta chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là dựa vào một trăm nghìn phiếu bầu của khán giả để rời khỏi phó bản này, hoặc là tìm ra hung thủ trước Hòa Ngọc."

Người xem nghe đến đây, những người hâm mộ trung thành lập tức dốc lòng bình chọn cho thần tượng của mình. Tất nhiên, cũng không ít khán giả đang giữ phiếu để theo dõi diễn biến tiếp theo 

-- Đại thần Tu La Tràng và cả cái bug Hòa Ngọc này, kết thúc sớm thì còn gì thú vị.

Eugene nhún vai tỏ vẻ tùy ý: “Được thôi, tôi cũng thấy hứng thú với Hòa Ngọc này. Cậu ta là người đầu tiên khiến tôi phải vất vả đến vậy đấy.”

Gã nhìn về phía Trấn Tinh, huých nhẹ vào người anh ta: "Ông đang nghĩ gì vậy? Sao im lặng nãy giờ?"

Trấn Tinh ngẩng đầu, đôi mắt phượng xếch mang theo vẻ thất vọng: "Như vậy, phó bản này tôi không có cơ hội đánh một trận với Hòa Ngọc sao?"

Mọi người: "..." 

-- Giờ này là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện đánh nhau?!

Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu: "Mấy người được bao nhiêu phiếu rồi?"

Annie: "Hai mươi mốt nghìn."

Đường Kha: "Hai mươi hai nghìn."

Nguyên Trạch: "Bốn mươi nghìn."

Quỳnh: "Ba mươi nghìn."

Cách Đới: "Ba mươi lăm nghìn."

Thành Chiêu: "Bốn mươi nghìn."

Eugene: "Chín mươi lăm nghìn."

Trấn Tinh: "Một trăm lẻ hai nghìn phiếu."

Eugene nghiêng đầu, khó hiểu: "Sao ông lại nhiều phiếu hơn tôi?"

Trấn Tinh vẫn nhìn thẳng, không đáp lời.

Vạn Nhân Trảm: "???" Gã trợn tròn mắt, vẻ mặt không phục: "Tại sao phiếu của chúng mày cao thế? Sao tao chỉ có hai mươi nghìn?!" 

-- Cuối cùng thằng hề lại là tao à? 

Chuyện này thật không khoa học! Lần trước gã đứng đầu, tại sao phiếu bầu của bọn họ ai cũng đè bẹp gã?

Vạn Nhân Trảm trừng mắt nhìn lên không trung, mặt đầy bất mãn!

Ngày đầu tiên Hòa Ngọc chỉ có một tiết học. Cũng vì thế, đám Vạn Nhân Trảm chỉ gặp Hòa Ngọc được một lần, mãi cho đến tối bọn họ cũng không thấy lại cậu -- cũng không biết cậu đang làm gì.

Trời tối, thời điểm có thể giết người. 

Chín người của Vạn Nhân Trảm không dám manh động, trốn trong bóng tối quan sát xem có ai hành động gì hay không. Việc Hòa Ngọc trở thành giáo viên đã làm xáo trộn mọi kế hoạch của họ, bọn họ không dám mạo hiểm, kế hoạch giết người ban đầu đã tan thành mây khói. 

Cũng bởi vì --

"Trời đã sáng, cả đêm bình yên." Annie thở ra một hơi dài. "Quả nhiên, Hòa Ngọc không làm gì cả."

Vạn Nhân Trảm cười nhạt, đầy cay đắng: "Nó chỉ chờ chúng ta hành động, sau đó tố cáo, loại chúng ta đi chứ gì!"

Eugene sờ cằm, ngón tay máy móc gõ nhẹ: "Tối qua hung thủ cũng không ra tay giết người."

Trấn Tinh nhấc chân rời đi, chỉ để lại một câu lạnh lùng: "Tôi đi đây, tìm hung thủ, nhận nhiệm vụ." Phiếu của gã đã đủ, có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào, nói một cách tương đối, không cần phải căng thẳng như đám người Vạn Nhân Trảm.

Eugene ngáp dài một tiếng: "Tôi cũng rút đây." Đêm qua số phiếu của gã đã đủ, nhưng việc thua Trấn Tinh vẫn khiến gã có chút không cam tâm.

Vạn Nhân Trảm nhìn theo bóng lưng của hai người, vẻ mặt u ám.

Đường Kha hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm thế nào?"

Vạn Nhân Trảm khó chịu đáp: "Làm thế nào? Tìm hung thủ thôi. Chúng ta không đủ phiếu bầu, nếu bọn họ tìm được trước chúng ta, chúng ta sẽ bị loại." Giọng gã có chút ghen tị. Rõ ràng lần trước gã đứng nhất, sao giờ lại thấp thảm hại như vậy?

Vạn Nhân Trảm hận Hòa Ngọc đến tận xương tủy. Nếu không phải tại cậu ta, ở vòng tuyển chọn gã đã không phải lên bờ sớm như vậy, cũng không thể hiện tệ hại đến thế, dẫn đến việc không nhận được sự ủng hộ của khán giả. 

Gã nhất định sẽ chém cậu ta thành trăm mảnh! Vạn Nhân Trảm nghiến răng, giận dữ bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment