Bởi vì cái bug Hòa Ngọc này, hiện tại bọn họ không thể dựa vào con người và đao kiếm đánh cược vận may, chỉ có thể tìm ra hung thủ, cũng chỉ dám giết hung thủ. Cho nên, tìm được hung thủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ NPC là quan trọng thứ hai.
Loại phó bản cạnh tranh này, hành động cùng nhau vào ban đêm là để phòng ngừa, ban ngày tìm hung thủ và nhận nhiệm vụ, bọn họ tự giác tách ra.
Vạn Nhân Trảm rất may mắn.
Vừa tách khỏi tám người không bao lâu, gã gặp được một NPC có thể "trợ giúp" -- ông chú căng tin.
Có một chiếc xe thực phẩm đậu ở cửa căng tin, ông chú căng tin luống cuống đứng bên cạnh, đấm đấm lưng, nhìn xe với vẻ mặt suy sụp.
Vạn Nhân Trảm vốn không phải người hay giúp đỡ kẻ khác. Bình thường gã sẽ chẳng thèm liếc mắt, nhưng đây là cuộc thi, có được manh mối là có thể nhận nhiệm vụ.
Gã bước tới, vẻ mặt âm trầm: "Cần tôi giúp không?" -- Giọng điệu hết sức khó chịu.
Ông chú căng tin giật mình, ngạc nhiên nhìn gã: "Cháu là học sinh à?"
"Nói nhảm!" Vạn Nhân Trảm kìm nén cơn giận do Hòa Ngọc gây ra: "Tôi là học sinh, ông có cần tôi vác đồ giúp không?"
"Cần cần!" Ông chú căng tin không để ý đến những thứ khác, vội vàng đồng ý.
Vạn Nhân Trảm nhảy lên xe.
Ông chú căng tin: "Ui da, cháu cẩn thận, trong này đều là thực phẩm, phải đặc biệt chú ý đấy."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Ông chú căng tin: "Nhẹ chút nhẹ chút, thùng kia để bên này."
Vạn Nhân Trảm: "..."
"Đặt sai rồi, phải để ở trên kia."
"Ôi, cái thùng này cần chuyển vào kho lạnh, cháu lại đặt sai rồi."
"Cháu đặt cao quá, chú không lấy được, cháu đặt ở đây này."
Vạn Nhân Trảm tức giận gầm gừ: "Sao ông lắm chuyện thế?!"
Ông chú căng tin cười tươi rói: "Còn trẻ đừng nóng nảy vậy, mau giúp chú dọn xong, chú có quà nhỏ cho cháu."
Mắt Vạn Nhân Trảm sáng lên. Mọi bực dọc tan biến trong tích tắc.
Gã tiếp tục vác đồ, mặc kệ ông chú chỉ huy thế nào, gã cũng nhẫn nhịn. Vì trang bị, một cao thủ Liên Bang như gã, từng là "đỉnh lưu" của vòng trước, lại bị một ông chú căng tin sai bảo làm việc đến hơn nửa ngày, mãi đến trưa mới xong.
Vạn Nhân Trảm nhăn nhó nhìn bàn tay bẩn thỉu, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Gã nhìn về phía ông chú căng tin, thúc giục: "Quà đâu?"
Ông chú căng tin cười híp mắt, đưa tay vào túi móc ra một thứ...
Mắt Vạn Nhân Trảm sáng rực -- Trang bị!
Lúc này, một giọng nói trầm khàn, từ tính vang lên: "Ấy, Vạn Nhân Trảm đang chuyển đồ giúp chú căng tin à?"
Vạn Nhân Trảm giật mình. Hòa Ngọc mỉm cười bước tới, vỗ vai Vạn Nhân Trảm --
"Không tồi, không tồi. Giúp đỡ người khác là đức tính tốt của học sinh Trường đào tạo Lê Minh. Giúp người cần giúp một cách vô tư, không màng báo đáp, đó là phẩm chất mà mọi học sinh nên có. Học kỳ này thầy sẽ đề xuất 'học sinh ba tốt' cho em."
Ông chú căng tin nghe vậy, gật gù: "Cậu học sinh này tuy hơi lớn tuổi, tính tình không tốt, thái độ cũng chẳng ra gì, nhưng cháu nó vẫn là một người tốt bụng, hết lòng giúp đỡ không màng báo đáp." Vừa nói, ông ta nhét món trang bị vừa lấy ra vào lại trong túi, rút tay không.
Ông chú căng tin cười híp mắt nhìn Vạn Nhân Trảm: "Cậu học sinh này, thầy giáo của cháu nói rồi, học kỳ này cháu là 'học sinh ba tốt' đó nha!"
Vạn Nhân Trảm sững sờ.
Ông chú căng tin cười híp mắt nhìn Vạn Nhân Trảm: "Cậu học sinh này, thầy giáo của cháu nói rồi, học kỳ này cháu là 'học sinh ba tốt' đó nha!"