Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 59

Một lúc sau.

Vạn Nhân Trảm: "???"

Đôi mắt gã trợn trừng, vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Hòa Ngọc, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. 

-- Con mẹ nó chứ học sinh ba tốt. Học ư? Gã đã tốt nghiệp từ tám trăm năm trước rồi, đây là phó bản thi đấu nhé! Ánh mắt Vạn Nhân Trảm dán chặt vào chiếc túi của ông chú căng tin, lộ rõ vẻ thèm khát trắng trợn, như muốn cướp đoạt.

Ông chú căng tin bị ánh mắt đó dọa cho hết hồn, sau khi hoàn hồn mới lắp bắp: "Cháu, học sinh này sao thế?"

Hòa Ngọc đứng dậy, khẽ cười: "Chú đừng lo ạ. Có lẽ cậu học sinh này vui quá hóa điên thôi."

Ông chú căng tin vỗ ngực: "Thì ra là vui đến phát điên à."

Hòa Ngọc quay lại hỏi: "Chú ơi, lưng chú thế nào rồi ạ?"

Ông chú căng tin cười ha ha: "À, nấu ăn lâu năm, giờ già rồi, lưng không khỏe lắm." Ông chú mập mạp cười như Phật Di Lặc, nheo mắt nhìn Vạn Nhân Trảm, thầm nghĩ sao càng "phấn khích" mà lại càng run rẩy thế nhỉ?

Hòa Ngọc liếc nhìn Vạn Nhân Trảm, tiếp tục cười với ông chú căng tin: "Vậy chú nghỉ ngơi nhiều hơn đi, nếu cần thiết có thể nhờ các em học sinh giúp đỡ. Chúng đều là những học sinh ngoan, sẵn lòng giúp đỡ."

"Được rồi, được rồi, vậy chú đi đây. Lát nữa chú còn phải nấu cho học sinh, thầy Hòa đưa em học sinh này về lớp đi." Ông chú căng tin vẫy tay, quay người đi về phía cửa căng tin. Thân hình tròn trịa nhưng lại rất linh hoạt, bước chân mang theo gió, tâm trạng không tệ còn ngân nga hát khe khẽ.

Hòa Ngọc cười tủm tỉm nhìn theo, đến khi bóng lưng ông chú căng tin hoàn toàn khuất dạng mới thu hồi tầm mắt.

Vạn Nhân Trảm tức đến mức giọng cũng run rẩy, nghiến răng, khàn khàn nói: "Hòa Ngọc! Mày - cố - ý!" 

Biết rõ ông già cho trang bị nên cố tình chen vào! -- Cái túi kia, không biết đã nhận được bao nhiêu trang bị rồi!

Hòa Ngọc nhướng mày, đưa tay đẩy kính, bình thản: "Buổi chiều không lên lớp sẽ bị trừ một tín chỉ. Lớp thực hành buổi chiều, nếu đến muộn... cũng đừng trách tiếp tục bị trừ điểm tín chỉ."

Vạn Nhân Trảm cười lạnh: "Trừ đi." -- Tín chỉ? Gã vốn có phải đến trường đâu!

Hòa Ngọc vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Ồ, tôi quên nói với anh -- trưa nay tôi đã đề nghị với hiệu trưởng. Vì chất lượng học sinh của trường chúng ta, bắt đầu từ hôm nay sẽ thực hiện chế độ học tín chỉ. Năm tín chỉ, một khi bị trừ hết sẽ bị đuổi học."

Vạn Nhân Trảm: "???" Lại trợn mắt lần nữa, gân xanh trên trán nổi lên cùng chiếc rìu quen thuộc trong tay, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc bình thản nhìn lại. Hai người nhìn nhau, yên lặng giao chiến, không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại.

Bình luận bùng nổ --

"Đờ mờ đờ mờ, Hòa Ngọc thật thâm độc!!"

"Thật sự là cả buổi sáng không thấy cậu ta, không ngờ vừa xuất hiện đã lại giở trò rồi."

"Sao hiệu trưởng lại nghe lời Hòa Ngọc vậy?"

"Hòa Ngọc nói là để học sinh ngoan ngoãn phối hợp với thực hành, hiệu trưởng đã đồng ý!"

"Mẹ ơi, chiêu này ác thật! Từ nay về sau bọn Vạn Nhân Trảm phải nghe lời cậu ta rồi."

"Thằng hành tinh rác này ác độc thật!"

"Ăn nói sạch sẽ chút! Đây là thi đấu, ác độc gì chứ? Tuyển thủ hành tinh chính tùy tiện giết người đó, có ác độc không?"

"Càng ngày càng tò mò về Hòa Ngọc, tôi vẫn cứ ngồi lì trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta."

Một lúc sau, Vạn Nhân Trảm bình tĩnh lại. Gã không thể ra tay với Hòa Ngọc, gã không muốn chết. 

Cất rìu vào ba lô, Vạn Nhân Trảm lạnh lùng nhìn Hòa Ngọc, trong mắt lóe lên sát khí: "Bắt đầu từ phó bản này, kể cả những phó bản sau này tao cũng sẽ theo dõi mày. Tao không tin mày lúc nào cũng may mắn như vậy. Chỉ cần có cơ hội, tao sẽ xé xác mày thành từng mảnh!" Nói xong, Vạn Nhân Trảm quay người bỏ đi.

Hòa Ngọc nhún vai, im lặng mỉm cười, đưa tay đẩy gọng kính, bình thản rời khỏi cửa căng tin.

 -- Sợ ư? Không chỉ không sợ, còn hết sức mong đợi đấy. Vạn Nhân Trảm chủ động muốn thu hút lượt xem giúp cậu, có gì mà cậu không vui được?

Bình Luận (0)
Comment