Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 61

Vì vậy, mọi người điên cuồng vọt lên, các bạn học sinh NPC lần lượt tụt lại phía sau, chỉ còn lại chín người liều mạng chạy.

Hòa Ngọc cúi đầu, cẩn thận ghi chép số liệu vào cuốn sổ.

Vòng thứ hai mươi, vòng thứ ba mươi, vòng thứ năm mươi...

Hòa Ngọc nhìn cuốn sổ, khẽ cảm thán: "Chậc, thể lực tốt thật..."

Bình luận lập tức tràn lan: "Sao nào? Ghen tị chứ gì!"

Khán giả khác lại bình luận: "Chắc chắn là do cậu ta ghen tị nên mới hành hạ người ta!!"

Hòa Ngọc thờ ơ: "Đáng tiếc."

Đạn mạc đồng loạt: "???"

"Đáng tiếc? Tiếc gì cơ??"

Hòa Ngọc khép cuốn sổ lại, hơi nghiêng đầu lên tiếng: "Được rồi, dừng lại!"

Đám Vạn Nhân Trảm lập tức dừng chân. Cho dù tố chất thân thể có tốt đến đâu, sau khi chạy hết tốc lực năm mươi vòng như điên cũng phải thở hổn hển vì kiệt sức. 

Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh, Thành Chiêu, Annie, Đường Kha, Nguyên Trạch, Quỳnh đều mặt hơi đỏ, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Eugene và Cách Đới trông có vẻ bình thường hơn, nhưng một lát sau cũng bắt đầu th* d*c, mồ hôi túa ra. Động tác của Eugene trở nên cứng nhắc hơn một chút, cánh tay máy cũng không còn linh hoạt như thường lệ.

Hòa Ngọc quan sát tất cả, nói trong khi mọi người vẫn còn đang th* d*c: "Nhảy cao."

Vạn Nhân Trảm: "??"

Đường Kha nghiến răng: "Thầy Hòa, thầy lại muốn làm gì nữa!"

Hòa Ngọc khẽ cười, cặp kính không độ trên sống mũi cậu trông vừa tinh xảo vừa đẹp mắt: "Thầy Hòa tự có sắp xếp."

Đường Kha: "..."

Trấn Tinh đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể đánh thầy một trận không?"

Hòa Ngọc không chút do dự đáp: "Không."

Trấn Tinh: "..." Vẻ mặt anh ta sụp đổ trong nháy mắt.

Hòa Ngọc mở cuốn sổ ra: "Nào, nhảy cao đi. Lớp trưởng mang dụng cụ tới, để xem mọi người có thể nhảy cao đến mức nào."

Biết làm sao được, ai bảo cậu là thầy chứ? Hơn nữa, chế độ tín chỉ thực sự tàn ác, đám Vạn Nhân Trảm chỉ còn cách tuân theo sự sắp xếp.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng: "Tao xem cậu ta còn muốn giở trò gì nữa?"

Cách Đới lạnh lùng: "Gieo nhân nào gặt quả nấy, cứ đợi đấy."

Sau khi buông những lời cay nghiệt, từng người một lần lượt nhảy. 

Hòa Ngọc lại ngẩng đầu lên cảm thán: "Tố chất thân thể thật sự rất tốt... Đáng tiếc."

Khán giả tràn ngập hoang mang. 

Có người đoán: "Chẳng lẽ ý Hòa Ngọc là mọi người trong phó bản này sẽ chết hết sao?"

"Haha, trở thành một giáo viên NPC, thật sự cho rằng có thể tiêu diệt hết cao thủ trong phó bản này sao?"

"Trấn Tinh, Eugene, Thành Chiêu, Nguyên Trạch đều đã có đủ phiếu rồi."

"Hơn nữa họ vẫn đang giữ phiếu bầu. Một mình Hòa Ngọc muốn giết những tuyển thủ khác thì phải đánh trực diện, nếu để họ thành công rời khỏi đây thì sẽ không để tuyển thủ số 2333 của hành tinh rác giành chiến thắng!"

Trong ba tiếng của lớp thí nghiệm, Hòa Ngọc bắt bọn họ chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa, gập bụng, kéo xà ngang... 

Ba tiếng đồng hồ không ngừng dày vò. Đến khi kết thúc, cả đám Vạn Nhân Trảm đều mệt mỏi rã rời. Dù không muốn thể hiện ra cho Hòa Ngọc thấy, tất cả đều nghiến răng chịu đựng.

Vạn Nhân Trảm thở hồng hộc: "Thầy... Hòa, còn sắp xếp gì nữa không?"

Annie cũng mệt mỏi hỏi: "Hết giờ học rồi, chúng tôi đi được chưa?"

Sắc mặt tất cả đều khó coi, ngay cả Trấn Tinh và Eugene cũng không ngoại lệ. Họ đều là cao thủ của Liên Bang, sao có thể dễ chịu khi bị giày vò như vậy chứ? Chắc chắn Hòa Ngọc cố ý làm vậy để hành hạ bọn họ.

Hòa Ngọc nghe vậy, cất cuốn sổ và bút đi, ngẩng đầu lên. 

Vẻ lười biếng thường ngày đã biến mất, giọng nói cậu trở nên nghiêm túc: "Được rồi, bây giờ chúng ta hãy nói một chút về cách vượt qua phó bản này, làm sao để thăng cấp một cách thuận lợi đi."

Bình Luận (0)
Comment