Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 65

Hắn đã làm gì buổi sáng nay?

Trấn Tinh chớp mắt, mờ mịt trả lời: "Tôi đến phòng hồ sơ tìm hiểu tin tức, nhưng không vào được, lại bị quản lý lôi đi sắp xếp những tư liệu không dùng đến giúp ông ta, sau đó được thưởng một món trang bị."

Nói cách khác, cả sáng nay gã không có được chút manh mối nào, nhưng lại có thêm một món trang bị.

Eugene: "..." Gã trợn trừng mắt: "Tôi không phục! Sao ông lại được cho trang bị chứ!"

Vẻ mặt Trấn Tinh vô tội lắc đầu.

Đường Kha đụng đụng vào người Vạn Nhân Trảm, hỏi gã: "Anh thì sao, sáng nay lấy được tin tức hay trang bị?"

Cũng chỉ còn mình Vạn Nhân Trảm chưa lên tiếng. Gã đen mặt rất khó coi, nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt tàn độc, nghiến răng nghiến lợi: "Đm, sáng nay tôi làm công cho ông chú căng tin cả nửa ngày, vốn dĩ có thể lấy được trang bị lại bị vị giáo viên đào tạo Hòa này của chúng ta cản trở."

Mọi người hơi sững sờ.

Hòa Ngọc ngẩng đầu lên khỏi quyển vở ghi chú, nhìn Vạn Nhân Trảm, tỏ vẻ thành tâm: "Ừ, em yên tâm, danh hiệu 'học sinh ba tốt' này, tôi nhất định sẽ xin được tới tay em."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Mọi người: "..." Học sinh ba tốt!!! Bọn họ đồng tình liếc nhìn Vạn Nhân Trảm một chút, lại cực kỳ kính sợ mà nhìn về phía Hòa Ngọc. Chết tiệt, quả thật là giết người không dao mà... Không chỉ không cho Vạn Nhân Trảm lấy được trang bị, còn muốn tặng gã danh hiệu "học sinh ba tốt"!

Rìu của Vạn Nhân Trảm lại xuất hiện trên tay, bắp thịt gã gồ lên, dường như đang dùng hết sức bình sinh để kiềm chế d*c v*ng giết người của mình.

Hòa Ngọc không nhìn gã nữa, nhẹ nhàng nói: "Vậy đến lượt tôi nói ra những manh mối mình đang có rồi." Đám người Trấn Tinh, Eugene đều tập trung nhìn về phía cậu.

Là một "giáo viên đào tạo", quyền hạn của Hòa Ngọc rất cao, đương nhiên có được nhiều tin tức hơn người khác. Bọn họ trao đổi tổng hợp thông tin với nhau, tin tức quan trọng nhất chính là Hòa Ngọc cung cấp.

Hòa Ngọc cầm bút chọc vào chóp mũi cao của mình, điềm tĩnh nói: "Một tháng trước, một vị thám tử tư trong thành phố đã được hiệu trưởng mời tới, năng lực chiến đấu cấp S trung cấp, tới đây được một tuần liền rời đi."

Mọi người mờ mịt. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng giống bọn họ, vừa mờ mịt vừa nghi hoặc nhìn Hòa Ngọc. Thì sao?

Hòa Ngọc thản nhiên tiếp tục: "Mười ngày trước, vị thám tử tư cấp S kia đã chết ở bệnh viện. Trên tờ báo an ninh ở phòng bảo vệ ghi là vì trọng thương nên người đó mới nhập viện điều trị."

Mọi người: "..."

Hòa Ngọc nhìn bọn họ, gật đầu: "Đúng vậy, mọi người đoán không sai, năng lực chiến đấu của hung thủ ít nhất phải cấp S trở lên."

Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu. Giờ gã đã hiểu Hòa Ngọc nói gã không giết được hung thủ là có ý gì. 

Bởi vì Vạn Nhân Trảm không lấy được nhiều trang bị trong vòng tuyển chọn, hiện tại năng lực chiến đấu mới chỉ có 320, vẫn còn đang ở cấp A, cách cấp S 500 điểm thật sự rất xa. Gã đột nhiên nhìn về phía Eugene và Trấn Tinh.

Sắc mặt hai người cũng rất nặng nề. Eugene trả lời: "Nếu hiện tại chúng ta đã là quan hệ hợp tác, tôi cũng không giấu gì mọi người, tôi vừa đạt tới cấp S, năng lực chiến đấu 510."

Trấn Tinh: "Tôi 505." Còn chưa chờ Eugene kịp vui mừng, gã lại như vừa nhớ ra điều gì, bổ sung: "À, thêm vào món trang bị vừa lấy được sáng nay, tổng là 520." Sáng nay thế mà gã lại có trang bị cộng thêm năng lực chiến đấu!

Eugene: "Tôi không phục!" Ba chữ này gần như sắp trở thành câu cửa miệng của gã rồi.

Thành Chiêu mím môi: "Tôi 490. Vị thám tử tư kia là cấp S trung cấp, năng lực chiến đấu có lẽ vào khoảng từ 700 đến 800. Sau khi hung thủ làm anh ta trọng thương vẫn còn có thể giết người khác, chứng tỏ gã ít nhất là cấp S cao cấp."

Hòa Ngọc khép cuốn sổ ghi chép lại, đứng lên: "Đúng vậy, đây chính là một manh mối mấu chốt khác cho thấy không có bất cứ ai trong chúng ta có thể g**t ch*t hung thủ một mình, chỉ có thể hợp tác."

Bình luận bùng nổ ngay lập tức.

"Đờ mờ tôi đã hiểu vì sao cậu ta lại muốn hợp tác rồi!"

"Tuy cậu ta là giáo viên đào tạo, nhưng 8 điểm năng lực chiến đấu không đánh lại cấp S. Người ta gặp hung thủ không đánh lại còn có thể chạy hoặc liên thủ. Cậu ta thì không được, hung thủ vỗ một cái cũng có thể chết."

"Cho nên sau khi Hòa Ngọc xác định được manh mối này, nhanh chóng quyết định hợp tác cùng bọn Eugene."

"Chết tiệt, đầu óc tên này xoay chuyển nhanh dữ!"

"Hòa Ngọc, 666666."

Đã hai ngày vào phó bản, khán giả không thể không thừa nhận Hòa Ngọc thực sự rất thông minh, hơn nữa còn cực kỳ tỉnh táo. Cho tới giờ, mỗi bước đi của cậu đều cực kỳ hoàn mỹ, dù giẫm lên mũi dao cũng vẫn vững vàng không hề gục ngã.

Vạn Nhân Trảm ngửa đầu nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Mày nói mày có thể giúp tất cả mọi người qua ải, đối mặt với gã hung thủ cấp S này cũng có thể sao?"

Hòa Ngọc rũ mắt, hàng mi xinh đẹp chớp chớp tựa như hai chiếc quạt nhỏ đang phe phẩy. Giọng nói của cậu cũng rất êm tai: "Nếu các anh đều nghe theo sắp xếp của tôi, tôi có thể đưa mọi người cùng qua ải."

Trên mặt Vạn Nhân Trảm lộ ra vẻ trào phúng.

Đám Cách Đới và Annie cũng không tin, ngay cả Eugene cũng hiện lên sự hoài nghi trên mặt. 

Tất cả đều qua ải, nói dễ hơn làm.

Bình Luận (0)
Comment