Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của đám người Eugene cũng đang trào phúng dữ dội.
"Ha ha, với 8 điểm rách kia của cậu, còn muốn đưa mọi người qua ải à?"
"Thật biết chém gió! Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, mấy người đừng để ý đến cậu ta nữa, tự tìm hung thủ đi. Cho dù cậu ta có tìm được hung thủ cũng không giết được, mấy người không thua được đâu."
"Đồng ý! Cứ để Hòa Ngọc chơi một mình đi, cậu ta mới có 8 điểm năng lực chiến đấu."
"Đáng tiếc bọn họ không biết năng lực chiến đấu thật sự của Hòa Ngọc, thật muốn mau mau nói cho bọn họ biết ghê."
"Hung thủ chỉ giết học sinh à, có giết giáo viên đào tạo không nhỉ?"
"Chỉ giết học sinh, cho nên Hòa Ngọc không chết được."
"Cậu ta không chết nhưng cũng không giết được hung thủ, không đủ số phiếu cũng không qua được phó bản này."
"Chờ đã, Hòa Ngọc bao nhiêu phiếu rồi?"
"16990 phiếu."
"Vãi đạn, vậy mà cậu ta có hơn mười nghìn phiếu rồi, ai bỏ phiếu vậy?"
"Được rồi, đã tổng hợp tin tức xong, giải tán đi." Hòa Ngọc đột nhiên nói.
Mọi người sửng sốt.
Đường Kha mờ mịt: "Giải tán rồi cậu muốn làm gì?"
Hòa Ngọc trả lời như một chuyện đương nhiên: "Ăn cơm tối."
Mọi người: "..."
Cậu nhấc chân, đi về hướng căn tin. Những người khác ngồi tại chỗ, hai mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thành Chiêu nói: "Chúng ta cũng đi ăn cơm đi. Ăn uống xong xuôi buổi tối lại tập hợp, đề phòng đêm nay hung thủ xuất hiện."
"Được." Mọi người đồng thanh trả lời.
Trấn Tinh lập tức đuổi theo hướng Hòa Ngọc vừa rời đi. Eugene cũng vội vàng đứng lên đi theo.
Trấn Tinh hào hứng: "Thật sự không thể đánh một trận à? Tôi thấy cậu rất mạnh, cao thủ so chiêu thật sự rất đã, chúng ta thử đi!"
Hòa Ngọc không chút do dự: "Không cần."
"Tại sao chứ? Cậu coi thường tôi à?"
"Không phải."
"Vậy thì tại sao không chịu nhận lời tôi?"
"Không thích."
"Cậu xem tôi này, tôi thật sự rất mạnh."
"Ờ."
"Hoặc là cậu muốn cái gì, cần cái gì tôi đều đồng ý, tôi cho cậu."
"Không có."
Eugene: "..." Cuộc trò chuyện này có cái gì đó sai sai.
Khán giả: "A này..."
Khán giả khác: "Hình như tôi vừa nghe được chuyện gì đó kỳ quái."
Eugene đột nhiên sán lại gần: "Ài hai người đi chậm chút, chờ tôi với! Giáo viên đào tạo Hòa ơi!"
Đạn mạc: "..." Hình như lại vừa nghe một chuyện còn kỳ quái hơn.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của đám người Eugene cũng đang trào phúng dữ dội.
"Ha ha, với 8 điểm rách kia của cậu, còn muốn đưa mọi người qua ải à?"
"Thật biết chém gió! Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, mấy người đừng để ý đến cậu ta nữa, tự tìm hung thủ đi. Cho dù cậu ta có tìm được hung thủ cũng không giết được, mấy người không thua được đâu."
"Đồng ý! Cứ để Hòa Ngọc chơi một mình đi, cậu ta mới có 8 điểm năng lực chiến đấu."
"Đáng tiếc bọn họ không biết năng lực chiến đấu thật sự của Hòa Ngọc, thật muốn mau mau nói cho bọn họ biết ghê."
"Hung thủ chỉ giết học sinh à, có giết giáo viên đào tạo không nhỉ?"
"Chỉ giết học sinh, cho nên Hòa Ngọc không chết được."
"Cậu ta không chết nhưng cũng không giết được hung thủ, không đủ số phiếu cũng không qua được phó bản này."
"Chờ đã, Hòa Ngọc bao nhiêu phiếu rồi?"
"16990 phiếu."
"Vãi đạn, vậy mà cậu ta có hơn mười nghìn phiếu rồi, ai bỏ phiếu vậy?"
"Được rồi, đã tổng hợp tin tức xong, giải tán đi." Hòa Ngọc đột nhiên nói.
Mọi người sửng sốt.
Đường Kha mờ mịt: "Giải tán rồi cậu muốn làm gì?"
Hòa Ngọc trả lời như một chuyện đương nhiên: "Ăn cơm tối."
Mọi người: "..."
Cậu nhấc chân, đi về hướng căn tin. Những người khác ngồi tại chỗ, hai mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thành Chiêu nói: "Chúng ta cũng đi ăn cơm đi. Ăn uống xong xuôi buổi tối lại tập hợp, đề phòng đêm nay hung thủ xuất hiện."
"Được." Mọi người đồng thanh trả lời.
Trấn Tinh lập tức đuổi theo hướng Hòa Ngọc vừa rời đi. Eugene cũng vội vàng đứng lên đi theo.
Trấn Tinh hào hứng: "Thật sự không thể đánh một trận à? Tôi thấy cậu rất mạnh, cao thủ so chiêu thật sự rất đã, chúng ta thử đi!"
Hòa Ngọc không chút do dự: "Không cần."
"Tại sao chứ? Cậu coi thường tôi à?"
"Không phải."
"Vậy thì tại sao không chịu nhận lời tôi?"
"Không thích."
"Cậu xem tôi này, tôi thật sự rất mạnh."
"Ờ."
"Hoặc là cậu muốn cái gì, cần cái gì tôi đều đồng ý, tôi cho cậu."
"Không có."
Eugene: "..." Cuộc trò chuyện này có cái gì đó sai sai.
Khán giả: "A này..."
Khán giả khác: "Hình như tôi vừa nghe được chuyện gì đó kỳ quái."
Eugene đột nhiên sán lại gần: "Ài hai người đi chậm chút, chờ tôi với! Giáo viên đào tạo Hòa ơi!"
Đạn mạc: "..." Hình như lại vừa nghe một chuyện còn kỳ quái hơn.