Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 67

Buổi tối.

Nhóm tuyển thủ vốn tham gia thi đấu tách biệt giờ lại tụ họp cùng nhau, vô số khán giả cũng từ phòng phát sóng trực tiếp của các phó bản khác tràn vào phòng phát sóng của nhóm người Eugene. 

Coai của hành tinh chính hôm nay không còn ngồi chồm hỗm trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc mà cũng qua phòng của nhóm Eugene.

Sau khi Hòa Ngọc ăn cơm xong thì vẫn ngủ bù, còn bọn Eugene thì đều đang tự tìm hiểu tin tức, tìm kiếm nhiệm vụ, phân tích manh mối. Coai cầm đồ ăn vặt ngồi nhấm nháp.

Trong vòng một của khu vực tuyển chọn, màn hình của mười tuyển thủ trong phó bản trường đào tạo Lê Minh 8 đang chiếm tất cả các vị trí đầu đặc sắc. 

Đều là những tuyển thủ nổi tiếng, phó bản lại đặc sắc. Đến bữa tối, phòng phát sóng trực tiếp của các phó bản đặc sắc khác cũng lên đặc sắc được một lúc, cho đến khi mười người của phó bản này tụ họp, tất cả phòng phát sóng của bọn họ đồng loạt vọt lên đặc sắc, những cái khác liền bị đẩy xuống hết. Có thể thấy được mức độ chú ý của khán giả dành cho các cường giả. 

Nhưng những phó bản khác cũng có nhiều tuyển thủ có biểu hiện xuất sắc, đã có người qua ải, cũng có người lấy yếu thắng mạnh, vô cùng bất ngờ.

Nhìn gian phòng phát sóng bên ngoài cùng, Coai rất nghi hoặc, tại sao Hòa Ngọc lại buồn ngủ đến vậy? Thấy trên bình luận cũng toàn những câu hỏi tương tự, 

Vệ Gia Quốc và Diệp Khai Quân liếc nhau một cái, cùng lộ ra nụ cười khổ. Vệ Gia Quốc buồn bã gục đầu xuống: "Tuyển thủ của Lam Tinh sẽ khó khăn hơn một chút so với những người khác. Tố chất thân thể của tuyển thủ Liên Bang rất tốt, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng được, không nghỉ ngơi cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, nhưng chúng ta thì không."

Buổi tối có hành động, cho nên Hòa Ngọc với 8 điểm năng lực chiến đấu mới phải sốt ruột ngủ bù. Nếu cậu không phải là người của Lam Tinh, nếu như cậu cũng đến từ hành tinh chính Liên Bang, có được thân thể mạnh mẽ, bằng đầu óc của cậu cũng có thể dựa vào một mình hoặc hợp tác với một hai người khác để loại tất cả các tuyển thủ còn lại. Nhưng năng lực chiến đấu của cậu lại quá yếu. Thậm chí vì để không bị phát hiện, không bị ác ý liên minh, nên cậu đã liên hợp tất cả mọi người lại một chỗ.

Diệp Khai Quân hít sâu một hơi: "Hòa Ngọc chưa từng tự ti vì mình đến từ Trái Đất, cũng không tuyệt vọng vì mình chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu."

Vệ Gia Quốc đột nhiên ngẩng đầu, thấy thiếu niên đang im lặng ngủ trên màn hình, nở một nụ cười. "Đúng vậy, dù cậu ấy đến từ hành tinh rác Trái Đất, chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu cũng có thể đi đến tận bây giờ, hơn nữa còn khiến mấy người Vạn Nhân Trảm không thể làm gì mình, dù đứng trước đám cao thủ của Liên Bang này cũng không rơi vào thế hạ phong."

"Cậu ấy thật sự là kỳ tích."

Khi Trái Đất đang kiêu ngạo vì Hòa Ngọc, khán giả Liên Bang nghi hoặc Hòa Ngọc, thì chín người kia đã tề tựu đông đủ. 

Vạn Nhân Trảm đảo mắt nhìn mọi người một lượt: "Hòa Ngọc đâu?" Tầm mắt gã tìm kiếm Hòa Ngọc đầu tiên, đây dường như đã trở thành bản năng.

Cách Đới lắc đầu: "Vẫn chưa đến."

Vạn Nhân Trảm cáu kỉnh: "Rốt cuộc người này đang làm cái quái gì? Đã thống nhất buổi tối tập hợp, cậu ta không định cho chúng ta leo cây chứ?"

Annie nhún vai: "Có lẽ vậy, chắc là cậu ta đến muộn một chút."

Những người khác không nói gì. Bọn họ đứng dưới tàng cây, thân mình ẩn trong bóng đêm, quan sát bốn phương tám hướng. Không thấy nhân vật khả nghi, cũng không thấy Hòa Ngọc.

"Phạch phạch" - Âm thanh như tiếng vỗ cánh vang lên. Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Một người đàn ông mặc áo trắng, quần bò bay đến khoảng không trước mặt bọn họ. Đôi cánh màu đen kia, dù hiện tại là ban đêm vẫn vô cùng đẹp. Người ở giữa đôi cánh hé khuôn mặt tinh xảo ra, đôi mắt xán lạn đầy tinh thần, mái tóc có hơi lộn xộn, ngũ quan sắc sảo hoàn mỹ phối hợp với đôi cánh lại tựa như một thiên thần. 

Cậu nhấc chân, dừng lại trước mặt bọn họ. Đôi cánh nhanh chóng biến mất, cậu nâng tay đẩy chiếc kính không gọng trên mũi, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Đủ người rồi."

Trong nháy mắt đó, đám người Vạn Nhân Trảm cùng với khán giả xem trực tiếp đồng thời nảy ra một suy nghĩ kỳ quái. 

Bọn họ giống như đám đàn em, tụ tập một chỗ này chờ đợi người trước mặt này - đại ca của bọn họ xuất hiện. Khí chất của đại ca đúng là không tầm thường, phương thức lên sân khấu cũng không giống người khác.

Vạn Nhân Trảm: "... Chết tiệt, trang bị của tên này đến cùng là mấy thứ đồ chơi gì vậy? Sao có thể làm màu đến vậy!"

Bình Luận (0)
Comment