Hòa Ngọc nhìn màn hình được Quỳnh chiếu lên, trí não của nạn nhân không phát hiện nguy hiểm nên không dò xét xung quanh. Nhưng khi người này chết, trí não đã nhận ra và bắt đầu quét hình. Một khoảng không màu đen, mọi thứ dường như vẫn bình thường.
Nạn nhân đang giãy giụa. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của hung thủ, cũng không có bất kỳ ai khác xuất hiện.
Quỳnh nói: "Nếu hung thủ không có cách giết người nào khác thì có nghĩa là gã có thiết bị tàng hình."
Cách Đới nhíu mày: "Tàng hình là một trong những loại thiết bị hiếm nhất, rất khó có được, cô chắc chứ?"
Quỳnh nâng mũ: "Nếu không thì còn có cách giải thích nào khác sao?"
Hòa Ngọc vẫn đang xem chiếu lại, cậu quét mắt nhìn thời gian: "Mười một phút mới chết, năng lực chiến đấu của người này vào khoảng bao nhiêu nếu sau mười một phút mới chết?"
Quỳnh kiểm tra với trí não của mình, đáp: "Khoảng cấp B."
Thành Chiêu cau mày, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Một tên cấp S phải cần đến mười một phút mới giết được một tên cấp B?"
"Không hợp lý." Annie bổ sung: "Cấp S đối đầu với cấp B, một giây là đủ."
Nguyên Trạch cũng không hiểu: "Một cao thủ như vậy, tại sao lại phải giết đám học sinh năng lực chiến đấu chẳng ra sao trong ngôi trường này chứ?"
"Hung thủ là tên b**n th** giống Early, thích tra tấn người khác." Đường Kha đoán.
Ánh mắt của Hòa Ngọc dán chặt vào thi thể, có lẽ Liên Bang không quản hết mấy vụ án giết người này nên ngoài việc xem xét miệng vết thương ra, hầu như không kiểm tra tình trạng các nơi khác của người chết.
"Cậu đang nhìn gì thế?" Eugene không nhịn được, hỏi cậu.
Vạn Nhân Trảm lại buông lời chế giễu: "Bị thi thể dọa rồi chứ gì? Nói không chừng sau này mày còn chết thảm hơn thế này đấy." Giọng nói của gã âm trầm, ánh mắt lạnh như băng.
Hòa Ngọc không thèm phản ứng với gã, vuốt cằm: "Người chết quả thật rất đau đớn, suốt mười một phút hẳn là rất khó chịu, cho nên khóe miệng bị cắn rách, lòng bàn tay cũng bị cào nát."
Cậu nhìn xung quanh một chút, đột nhiên hỏi một câu: "Giờ này tất cả học sinh đều đang ngủ ở ký túc xá, mọi người nói xem, nạn nhân ở đây làm gì?" Bây giờ đúng là họ đang đứng ở khu ký túc xá, nhưng là chỗ cửa sau. Buổi tối ký túc xá sẽ mở cửa trước, còn cửa sau thì đến giờ chỉ định sẽ đóng lại. Một học sinh sao lại đến đây vào giờ này?
Vạn Nhân Trảm cáu kỉnh: "Cái đó quan trọng sao? Cao thủ cấp S trong phó bản này rất ít, chúng ta thăm dò xem trong trường có những ai là cấp S liền có thể tìm được hung thủ rồi."
Hòa Ngọc liếc gã một cái: "Điều tra vụ án bắt đầu từ việc phân tích nguyên nhân và động cơ. Dưới tiền đề không rõ hung thủ là ai, suy luận từ hành vi của nạn nhân là một cách tốt để giải quyết vấn đề."
Cậu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc hành tinh của mấy người đã bỏ qua bao nhiêu kiến thức cơ bản mà ngu ngốc như vậy." Trả cho gã một câu châm chọc.
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã còn muốn nói gì đó, Eugene đã cắt ngang: "Cậu muốn nói gì? Hay là cậu đã phát hiện ra cái gì sao?"
Hòa Ngọc đẩy kính: “Nạn nhân xuất hiện ở đây, hung thủ cũng biết nạn nhân ở đây, cho nên rất có thể là hung thủ đã gọi nạn nhân ra ngoài.”
Cậu liếc mắt nhìn đám người này. Liên Bang quá lạm dụng kỹ thuật tiên tiến cùng việc điên cuồng theo đuổi hiệu quả chiến đấu, dường như đang dần dần bỏ qua một ít năng lực phân tích cơ bản nhất.
Trí não có thể tìm ra hung thủ, việc giết người rất dễ dàng. Cho nên, điều tra, phân tích và suy luận không phải là những kỹ năng cần thiết đối với mấy tuyển thủ Liên Bang này.
Nhưng Hòa Ngọc thì khác. Là một diễn viên cấp thần, cậu đã từng đóng vô số vai diễn, tính cách cầu toàn mới là thứ khiến cậu có năng lực đảm nhiệm những vai diễn đó.
Mắt Eugene sáng lên: "Nói vậy, hung thủ có thể là bạn học của nạn nhân, hoặc chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khối, hiệu trưởng?"
Hòa Ngọc gật đầu: "Rất có thể."
Cậu từ từ đứng dậy, nhìn khoảng tối xung quanh một lượt, đột nhiên nói: "Mọi người nói xem, hung thủ thực sự đã rời đi chưa?"
Cả đám đều sửng sốt, ngây ra nhìn Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc: "Theo suy luận của tôi, rõ ràng hung thủ cấp cao này có thể trực tiếp giết người, nhưng lại cố tình hành hạ nạn nhân tận mười một phút, còn là giết người có chủ đích."
Cậu nghiêng đầu, ánh đèn chiếu lên mắt kính phản quang, vẻ mặt lạnh lùng: "Cho nên, có khi nào gã sẽ đứng bên cạnh nhìn nạn nhân chết hẳn rồi mới rời đi không? Nhưng mấy người vừa ngửi thấy mùi máu tươi liền chạy đến, khi đó nạn nhân vẫn chưa chết, vậy hung thủ còn thời gian rút lui không?"
Mọi người: "..."
Hòa Ngọc dường như không nhận ra lời mình vừa nói ra đáng sợ đến nhường nào, khẽ mỉm cười: "Không phải gã có thiết bị tàng hình ư? Thật trùng hợp, vừa hay tôi có một trang bị có thể vô hiệu hóa tàng hình."
Mọi người: "..."