"Mẹ kiếp!" Vạn Nhân Trảm đuổi theo vài bước, buông tiếng chửi thề. Hung thủ bị thương, bọn họ cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng.
"Làm sao mà đuổi được, gã có trang bị tàng hình, trí não không quét ra được." Quỳnh thu hồi sợi tơ, nhíu mày.
Vạn Nhân Trảm quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, quát lớn: "Không phải mày có trang bị vô hiệu hóa tàng hình sao? Tại sao không dùng?" Gã nhìn chằm chằm Hòa Ngọc như bắt được sai lầm của cậu, điên cuồng chất vấn.
Hòa Ngọc mặt không đổi sắc: "Đồ ngốc, lừa hung thủ thôi."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã đang muốn chửi tiếp lại phát hiện đôi cánh của Hòa Ngọc rung lên, bay về một hướng khác.
Vạn Nhân Trảm giật mình: "Mày làm gì đó?"
Hòa Ngọc: "Người của trường học đang đến, anh muốn bị nhận nhầm thành hung thủ à?"
Nói xong, Hòa Ngọc bay đi, những người khác cũng lắc mình biến mất theo cậu.
Vạn Nhân Trảm: "..."
Sau khi rời khu ký túc xá, mọi người lại tìm một nơi khác tập hợp.
Có lẽ Vạn Nhân Trảm đã nhận ra được biểu hiện của mình rất ngu ngốc, trừng mắt nhìn chằm chặp Hòa Ngọc. Thực tế thì gã cũng không ngốc. Nhưng gã lại quá dễ bị kích động, một khi tức giận hoặc bị k*ch th*ch liền trở nên quá khích.
Lúc này gã mới bình tĩnh lại, nghĩ đến số phiếu bầu của mình, Vạn Nhân Trảm bình tĩnh hỏi Hòa Ngọc: "Vừa nãy tại sao mày không gia nhập chiến đấu? Mày là giáo viên đào tạo, hẳn năng lực chiến đấu rất cao, bọn tao không giết được mày, rất có thể gã đó cũng vậy."
Vạn Nhân Trảm cười lạnh một tiếng, đến gần cậu: "Mày sẽ không chết, tại sao lại hèn nhác mà giấu tiệt trang bị chiến đấu của mình đi như vậy?" Gã chỉ ra biểu hiện vừa nãy của Hòa Ngọc. Gã muốn khán giả chán ghét và ghê tởm Hòa Ngọc. Đối với một tuyển thủ chỉ biết trốn tránh chiến đấu, chắc chắn khán giả sẽ chán ghét và tức giận.
Suy nghĩ của Vạn Nhân Trảm rất hợp lý, nhưng mà...
"Cậu ta chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu, chả giúp được gì đâu."
"Quên trang bị chiến đấu của cậu ấy đi, chán chả buồn nghĩ lại luôn."
"Vạn Nhân Trảm nghĩ nhiều rồi, có cậu ta hay không cũng giống nhau á."
"Trốn cũng được, có mỗi 8 điểm, lỡ không cẩn thận trúng chiêu là cậu ta toang luôn."
"Tui không muốn Hòa Ngọc chết đâu, dù sao cậu ta cũng đã đồng ý giúp tất cả tuyển thủ qua ải, tui muốn xem cậu ta làm kiểu gì."
Vạn Nhân Trảm sẽ không biết, khán giả lại chẳng hề ngạc nhiên.
Dù sao thì Hòa Ngọc chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu cũng rất đáng thương rồi. Vạn Nhân Trảm không biết điều này, lạnh lùng nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt đầy khiêu khích, tự tin như thể lần này gã sẽ thắng vậy.
Hòa Ngọc giơ tay đẩy kính, đúng lý hợp tình nói: "Không chết không có nghĩa là sẽ không đau."
Vạn Nhân Trảm: "...". Gã vô cùng kinh ngạc, như thể không tin Hòa Ngọc có thể nói thẳng ra như vậy.
Eugene bên cạnh hít sâu một hơi nói: "Tôi sợ là chúng ta liên thủ cũng khó có thể đánh bại hung thủ. Gã rất mạnh, hơn nữa còn có trang bị tàng hình cực hiếm, lần đối đầu vừa rồi ngoài việc chứng minh gã rất mạnh, chúng tôi đã không thể có bất kỳ manh mối nào."
Bọn họ chỉ biết mình đang chiến đấu với một cái bóng. Còn việc cái bóng đó là nam hay nữ, già hay trẻ, cao thấp béo gầy thế nào đều không phân biệt được. Sau khi đánh một trận, bọn họ chỉ biết gã đó rất mạnh, rất khó cùng gã phân thắng bại. Ngoài điều đó ra, chẳng còn gì cả.
"Không, không phải là không có thêm manh mối nào." Hòa Ngọc đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, ngũ quan xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn, đôi mắt đầy ý cười, giọng nói khàn khàn rất dễ nghe: "Tôi nghĩ là, tôi đã có được một số thông tin của gã."
Mọi người vô cùng sửng sốt.
Cách Đới không tin được nói: "Gã đang mặc một bộ trang bị tàng hình hiếm có nhất, thậm chí trí não còn không quét được, cậu có thể có được tin tức gì chứ?"