"Mẹ kiếp!" Khán giả cũng bối rối y như vậy, tất cả đều dán mắt vào Hòa Ngọc. Trí não còn không quét được, cậu ấy có thể lấy được cái gì?
Tay phải Hòa Ngọc cầm bút, tay trái dựng thẳng quyển sổ ghi chép ra trước, hướng mặt có hình vẽ về phía bọn họ, bình tĩnh giải thích: "Cho nên mới nói, mấy người rời khỏi trí não liền hoàn toàn đánh mất năng lực phân tích. Trên thế giới này, không chỉ có trí não mới có thể quét hình phân tích."
Trên quyển sổ là một bản phác họa chiếm gần hết cả trang giấy. Trí não có thể quét hình, có thể phân tích, cũng có thể ghi nhớ, đây là năng lực mà khoa học kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang mang lại. Nhưng đồng thời, Liên Bang cũng phát minh ra loại trang bị có thể phòng bị sự tra xét của trí não, ví dụ như trang bị tàng hình mà bọn họ vừa gặp phải. Lúc này, bọn họ mới thực sự cần đến những kỹ năng thiết yếu nhất.
Hòa Ngọc bĩu môi: "Đây là hình dáng của hung thủ mà tôi đã vẽ lại. Khi gã chiến đấu với mọi người, kết hợp những động tác phòng bị vũ khí của từng người, cùng với đường cong của tay chân và chiều dài của trang bị, có thể kết luận rằng hung thủ cao từ 1m9 đến 1m93. Nửa người trên khoảng 0.78m, nửa người dưới khoảng 1.14m, tóc ngắn và cân nặng từ 75kg đến 80kg."
Cậu hơi nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng ăn ảnh đẹp đẽ, khuôn mặt nửa sáng nửa tối: "Ngoài ra, manh mối quan trọng nhất là gã thuận tay trái."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Đám người Eugene: "..."
Khán giả: "..."
Trong tích tắc, bình luận lại trở nên điên cuồng.
"Chết tiệt, thật hay giả vậy?"
"Làm thế quái nào mà cậu ta biết được thế?"
"Cậu ta thật sự phân tích ra được à, cái này không khoa học!"
"Hòa Ngọc vẫn luôn rất thông minh."
"Nếu phân tích của cậu ta là chính xác, tui thật sự bắt buộc phải viết hoa một chữ 'PHỤC'!"
"Không thể nào, chắc chắn là cậu ta đang xàm l**!"
Vạn Nhân Trảm rống lên: "Không thể nào! Nhất định là mày đang xàm l**, không ai có thể chỉ dùng mắt thường để phân tích ra hình dáng của một người đang sử dụng thiết bị tàng hình hết!" Gã đã nói lên tiếng lòng của một số người hâm mộ cực đoan.
Hòa Ngọc nhìn về phía gã, tựa như đang nhìn gã, cũng tựa như đang nhìn vào ống kính camera.
Bất kể khán giả đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của ai, thứ họ nhìn thấy đều là khuôn mặt thanh tú tái nhợt và đôi mắt kiên định đó. Nom thì gầy gò, vô cùng yếu đuối, cậu vẫn thẳng lưng, giọng điệu sâu xa: "Chẳng lẽ kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang không làm được thì những hành tinh khác cũng không làm được sao? Đây là năng lực mà rất nhiều thám tử cùng cảnh sát ở Trái Đất của tôi đều phải có."
Trái Đất!
Khán giả nghe được danh từ này, cũng nhớ rõ nó. Hành tinh này và Hòa Ngọc đều đã thành công lưu lại trong trí nhớ của mỗi người.
Đôi mắt của Diệp Khai Quân đã đỏ hoe. Giọng nói của Vệ Gia Quốc bên cạnh cũng có chút nghẹn ngào: "Cậu ấy thực sự đã khiến cho Trái Đất được khán giả trong toàn vũ trụ biết đến." Trịnh Khắc thở ra một hơi thật dài, kìm nén hưng phấn nói: "Trái Đất của chúng ta không tệ, chỉ có điều nguồn gốc văn minh ngắn hơn bọn họ, chỉ cần cho chúng ta thời gian, chỉ cần cho chúng ta thời gian thôi..."
Câu nói kế tiếp, bởi vì quá kích động mà nghẹn lại. Diệp Khai Quân nhìn khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của Hòa Ngọc trên màn hình, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy thực sự là một kỳ tích. Có lẽ, cậu ấy có thể tiến xa hơn chúng ta mong đợi."
Trên màn hình.
Hòa Ngọc nói xong, Vạn Nhân Trảm liền há hốc miệng, không tìm được lời nào để phản bác.
Mà Eugene dù vẫn còn khiếp sợ nhưng đã khép được miệng, cả người dán lên, trừng mắt hỏi: "Phán đoán của cậu có độ chính xác là bao nhiêu?" Eugene nhìn bản phác họa trong cuốn sổ, vẫn cảm thấy thật khó tin. Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân tích ra được ư?
Hòa Ngọc: "99%."
Trấn Tinh vô thức hỏi: "Còn một phần trăm là?"
Hòa Ngọc: "Vẫn có 1% gã đó không phải là hung thủ." Nói xong, cậu khép cuốn sổ lại, lạnh lùng xoay người: "Đi thôi, ngày mai tiếp tục điều tra."
"Này!" Thành Chiêu hét lên: "Cậu đi đâu thế?"
Chẳng lẽ việc quan trọng nhất lúc này không phải là tìm ra sự thật sao? Cậu ta vừa thu hẹp phạm vi điều tra lại, chẳng lẽ không lo lắng bọn họ sẽ lén tìm ra hung thủ sau lưng mình à? Hay cậu ta định lẻn đi làm việc gì đó?
Đôi cánh đen xinh đẹp của Hòa Ngọc dang ra, không quay đầu lại trả lời: "Đi ngủ."
Mọi người: "..."
Mọi người: "..." Bọn họ lại nghi ngờ đôi tai của mình.