Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 719

Bọn họ tiến lên kéo Lão Tùng Thụ ra ngoài. Ai nấy đều không có tay nên kéo vô cùng gian nan. Cuối cùng vẫn là Thành Chiêu một bên quấn lấy cây thông, bên kia quấn lấy búa, cùng nhau dùng sức, lúc này mới kéo được Lão Tùng Thụ ra!

Bọn họ lúc này mới phát hiện, Cách Đới đã đào ra một lối thông ngầm, từ thành chính đến bên ngoài, thông đến tầng hầm Hắc doanh.

Eugene kỳ quái nhìn Cách Đới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tên này thật sự coi mình là con trâu đào đất sao?"

Cách Đới nhìn qua: "Eugene, anh lẩm bẩm cái gì đấy?"

Eugene: "Không có gì, nói cậu rất giỏi."

Cách Đới trừng mắt, rất tức giận: "Anh chắc chắn đang nói xấu tôi!"

Đoàn Vu Thần hòa giải: "Được rồi, trước tiên không nên cãi nhau, bàn chính sự đã. Lối thông này đào được cũng rất tốt, có lẽ sau này còn có tác dụng."

Nguyên Trạch đồng ý: "Lão Tùng Thụ, nói chính sự đi."

Lão Tùng Thụ rũ rũ lớp bùn đất trên người, đứng lên, nhìn về phía Hòa Ngọc: "Tướng quân, vẫn không đợi được cậu, tôi tự mình tìm tới vậy, hy vọng cậu tha thứ cho tôi đột nhiên đến thăm, thật sự do thời gian gấp gáp."

Cục Bột Trắng tròn trịa mặt không đổi sắc: "Cuối cùng ông cũng nguyện ý nói?"

Lão Tùng Thụ thở dài một hơi, ông ấy đứng trên mặt đất, theo bản năng cắm rễ vào, chắc là cảm thấy như vậy mới có cảm giác an toàn.

Trên cây căng tròn xuất hiện một khuôn mặt già nua, nghiêm túc nhìn Hòa Ngọc: "Đúng vậy, tôi có bí mật, hiện tại nguyện ý nói cho Tướng quân biết."

Tất cả mọi người không nói chuyện nữa, vây quanh.

Hòa Ngọc: "Ông nói đi."

Lão Tùng Thụ quét mắt đám người Eugene chung quanh, ánh mắt cảnh giác đề phòng. Hiển nhiên, ông ấy không muốn để cho bọn họ nghe được bí mật của Hắc doanh. Ông ấy giữ bí mật thủ nghiêm như vậy, cho dù muốn nói, cũng chỉ muốn nói cho Hòa Ngọc.

Mọi người: "..."

Chê cười rồi, cho rằng bọn họ đối với bí mật Hắc doanh rất tò mò hả?

Nếu không phải vì thăng cấp, bọn họ cũng không muốn biết mấy người này có bí mật gì đâu!

Hơn nữa, dựa vào cái gì chỉ Hòa Ngọc có thể nghe?

Hòa Ngọc gian nan ngẩng đầu lên, tuy rằng cậu chỉ là một quả bóng, không có cổ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể làm ra động tác ấy. Thanh âm của cậu bình tĩnh: "Mọi người đi trước đi, tôi cùng Lão Tùng Thụ nói chuyện chút."

Cậu đã lên tiếng, mọi người chỉ có thể nhao nhao rút lui.

Cách Đới bĩu môi: "Chúng tôi mới không hứng thú ý, có cái gì hay chứ."

Nói xong, một lần nữa chui vào trong động.

Bọn họ rời khỏi đường hầm, tiếng bước chân của con trâu đi xa. Lão Tùng Thụ lúc này mới mở miệng một lần nữa: "Tướng quân, ngài cam đoan vĩnh viễn đứng về phía Hắc doanh sao?"

Hòa Ngọc mặt không chút thay đổi: "Tôi cam đoan đồ chơi Hắc doanh sẽ khôi phục thành người."

Đây là kết quả của mục tiêu nhiệm vụ của họ, cậu chắc chắn có thể đảm bảo.

Lão Tùng Thụ cho rằng đây là đồng ý, dù sao, biến thành người so với việc dừng lại Hắc doanh khó hơn nhiều.

Ông ấy mỉm cười hạnh phúc, lá thông lắc lư.

Trong đường hầm, con trâu, búa lớn nhỏ, mặt nạ, dao, dây xích vân vân, nằm sấp chỉnh tề một hàng, dán trên mặt đất, cẩn thận lắng nghe.

Nghe vậy, Eugene nhếch khóe miệng.

Chậc, Lão Tùng Thụ còn tưởng rằng Hòa Ngọc đã đồng ý với ông ấy.

Đùa chứ, trong mắt bọn họ những người hiểu rõ Hòa Ngọc thì mấy lời này chính là không đồng ý, cậu ta hoàn toàn sẽ không đứng ở bên phe Hắc doanh!

Tất nhiên, họ sẽ không vạch trần ra làm gì.

Ai cũng từng làm nạn nhân cả.

Hòa Ngọc chớp chớp đôi mắt như đậu đen: "Bây giờ có thể nói chưa? Còn truyền thừa của Hắc doanh thì sao?"

Lão Tùng Thụ hít sâu một hơi, nói thật: "Không có, truyền thừa của Hắc doanh quả thật không còn, nhưng cũng không phải đã chết, nó chắc là đã biến mất rồi."

Hòa Ngọc nhíu mày, biến mất?

Cho nên, Lão Tùng Thụ cũng không biết muốn tìm truyền thừa của Hắc doanh như nào sao?

Lão Tùng Thụ tiếp tục nói: "Hai trăm năm trước, Hồng doanh - Lục doanh biết truyền thừa của chúng tôi xảy ra vấn đề, cho nên đánh đến thành chính. Nhà vua của chúng tôi không đi, cũng không phải là nhà vua không muốn đi mà là ngài không đi được."

Hòa Ngọc gật gật đầu, ý bảo ông tiếp tục.

Suy đoán của bọn họ tất cả đều không sai, vua của Hắc doanh không phải là không đi, là đi không được, lúc ấy có chuyện phát sinh.

Giọng Lão Tùng Thụ mang theo sự kích động: "Từ khi truyền thừa suy yếu, nhà vua vẫn luôn cố gắng khôi phục truyền thừa. Ngày đó, truyền thừa hoàn toàn biến mất khiến cho nhà vua như sụp đổ, nhưng khi phát hiện truyền thừa biến mất, có lưu lại một thứ."

"Thứ gì?"

"Một mặt của lá cờ."

Bình Luận (0)
Comment