Lá cờ, lá cờ của Hắc doanh đã xuất hiện rồi.
Nhưng mà...
Hòa Ngọc cau mày: "Chỉ có một mặt thôi sao?"
Để chiếm giữ được một thành trì thì cần phải cắm được cờ lên nơi đó. Cho dù Hồng doanh có yếu ớt như thế nào thì cũng không thể cắm lá cờ chỉ có một mặt. Chỉ cần có truyền thừa thì việc lá cờ sẽ liên tục được làm ra không bao giờ ngừng. Vậy mà Hắc doanh lại chỉ có lá cờ một mặt mà thôi?
Bản thân Hắc doanh cũng không có đủ thực lực, lại không có lá cờ để giữ gìn trật tự quy tắc trong thành trì, chẳng trách bọn họ lại cứ co đầu rụt cổ như rùa ở dưới đất, không dám lộ diện.
Lão Tùng Thụ có chút ngượng ngùng, bèn ho khan một tiếng, rồi tiếp tục giải thích: "Đúng là cờ chỉ có một mặt, nhưng lá cờ một mặt này không hề giống so với cách cắm cờ của hai trận doanh khác."
"Sao lại không giống được?"
Lão Tùng Thụ bèn nói: "Lá cờ cắm ở mặt này được làm ra lúc truyền thừa bắt đầu suy yếu, vẫn chưa được hoàn thành, cụ thể là như thế nào tôi cũng không rõ. Nhưng trước khi truyền thừa biến mất thì lá cờ này vẫn đang trong tình trạng chưa được hoàn thành. Sau khi truyền thừa biến mất, cũng không phải là biến mất ngay mà vẫn tự động tiếp tục chế tạo lá cờ ở các mặt còn lại, sau khi chế tác xong thì truyền thừa cũng biến mất từ đó."
Đây cũng là lý do khi ấy nhà vua không dám rời đi. Truyền thừa còn đang chế tạo cờ xí, hơn nữa rất rõ ràng rằng, truyền thừa cũng đang dần biến mất. Dưới tình huống đó, sao nhà vua có thể rời đi chứ? Nhà vua rời đi thì cũng phải mang theo truyền thừa, nếu nhà vua rời đi mà không có truyền thừa thì cũng không có ý nghĩa gì hết!
Cũng vì như vậy, lúc đó nhà vua đã không rời đi. Đợi sau khi truyền thừa biến mất, sau khi đã hoàn thành việc chế tạo lá cờ, đại quân của Hồng doanh cũng đã tới rồi g**t ch*t nhà vua.
Hòa Ngọc cảm thấy, truyền thừa cũng cảm nhận được bản thân mình sắp phải biến mất, năng lượng không ngừng sụt giảm, vậy nên mới dùng số năng lượng còn lại, truyền vào trong lá cờ, tạo nên mặt cuối cùng của lá cờ để lưu giữ chút năng lượng còn lại.
Giống như...
Sắc mặt của Lão Tùng Thụ dường như trầm xuống, ánh mắt mang theo vài phần hoài niệm: "Nhà vua từng nói, đó không phải là một mặt lá cờ bình thường. Khi truyền thừa gặp phải vấn đề gì, tuy nó chết rồi nhưng đã để lại một hạt giống."
Dường như biết rằng bản thân sẽ phải chết nên đã chủ động để lại một hạt giống.
Hạt giống, chỉ cần có cơ hội thì hạt giống sẽ có thể "nảy mầm".
Quả nhiên truyền thừa đã sống lại, hơn nữa còn có thể suy nghĩ.
Hòa Ngọc đột nhiên nghĩ đến hạt giống được trao thưởng của mình.
Cậu cũng đã nhận được một hạt giống, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, một hạt giống không có gì đặc biệt.
Nhưng cậu cũng ngay lập tức đã thu lại được mạch suy nghĩ riêng, tiếp tục hỏi Lão Tùng Thụ: "Nếu như tôi đoán không nhầm thì hai trăm năm trước, địa vị của ông ở Hắc doanh chắc cũng không cao lắm đâu nhỉ?"
Địa vị không cao, sao có thể biết được những chuyện này cơ chứ?
Lão Thạch Đầu vậy mà cũng không biết gì cả.
Lão Tùng Thụ cười khổ: "Bởi vì tôi biến thành loài thông nghìn năm sống rất lâu, vậy nên tôi được đưa tới trước mặt nhà vua, cũng nhận được vật mà nhà vua giao phó cho tôi."
Tuổi thọ của ông ấy dài, vừa hay lúc ấy lại đang sống trong thành chính.
Nhà vua không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem đồ vật quan trọng đưa cho ông ấy. Lão Tùng Thụ không hề thu hút, đúng lúc cũng có thể đem đồ vật đó mà rời đi, ẩn giấu trong số những món đồ khác, sẽ không thu hút sự chú ý của Hồng - Lục doanh.
"Ông đã nhìn thấy truyền thừa bao giờ chưa?" Hòa Ngọc tò mò hỏi.
Lão Tùng Thụ lắc đầu: "Chưa từng, chỉ có nhà vua mới nhìn thấy được truyền thừa. Lúc tôi được đưa đến trước mặt nhà vua, chỉ còn lại một mặt của lá cờ, không thấy truyền thừa nữa."
Vậy tức là, trừ nhà vua, không một ai biết được truyền thừa trông như thế nào, là thứ đồ vật gì.
Ngừng một chút, ông ấy lại nói: "Nhưng tôi nhớ từng có vị vua nào đó nói rằng, truyền thừa rất mạnh mẽ, nếu như con người chúng ta có thể biến thành hình dáng giống như truyền thừa, vậy thì chúng ta cũng sẽ có sức mạnh lớn lao giống như vậy."
Trong câu này đã chứa một thông tin rất quan trọng, đó là truyền thừa không phải con người, có lẽ truyền thừa trông giống như... một món đồ chơi.