Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 721

Hòa Ngọc gật gật đầu, đôi mắt như đỗ đen hơi nhíu lại: "Nếu như nhà vua lúc sắp lâm chung đã giao phó hạt giống của truyền thừa Hắc doanh cho ông, chắc hẳn cũng đã chỉ cho ông cách sử dụng rồi chứ?"

Lão Tùng Thụ thở dài, vô cùng đau khổ mà lắc đầu: "Không có, nhà vua cũng không biết cách sử dụng, ngài chỉ nói, truyền thừa của Hắc doanh mới là thứ chủ chốt, dù thiếu một thứ cũng không được."

Hòa Ngọc lẩm nhẩm, lặp đi lặp lại "thiếu một thứ cũng không được".

Lập tức, ánh mắt cậu khẽ sáng lên, khóe miệng cong lên một đường: "Tôi nghĩ, tôi hiểu ra rồi."

Bình luận:

"?"

"Cậu ta lại hiểu ra cái gì vậy chứ?"

"Có phải là tôi bị ngốc không? Sao tôi lại chẳng hiểu ra được cái gì nhỉ?"

"Không phải là chúng ta ngốc, mọi người nhìn mấy người phía Eugene đi, bọn họ cũng không hiểu gì đâu."

"Giải thích rõ ràng đi chứ Hòa Ngọc, lão Tùng Thụ, sao chuyện quan trọng như thế mà ông ấy lại không hỏi chứ, lẽ nào ông ấy không tò mò sao?"

Liên quan đến chuyện quan trọng như sự sống còn của Hắc doanh, thế mà, Lão Tùng Thụ lại làm như không để ý, ông ấy không hề hỏi thêm. Khán giả không thể hiểu nổi.

Lão Tùng Thụ đương nhiên không biết đến Bình luận, cũng không biết đến người xem. Ông ấy chỉ nhìn Hòa Ngọc: "Tôi không biết mọi người đến từ đâu, cũng không biết mọi người định làm gì nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, mọi người rất có năng lực. Hơn nữa, cậu cũng đã đáp ứng tôi, đều là sự thật cả."

Dù sao Lão Tùng Thụ cũng sống nhiều năm như vậy rồi, kinh nghiệm không hề ít. Ông ấy đương nhiên cũng biết đám người Hòa Ngọc không phải là những món đồ chơi quen thuộc của mình, nhưng cũng không quan trọng, thiên nhiên cũng là một trận doanh.

Ông ấy cũng cảm nhận được những người này cực kì muốn biến thành người để có thể khôi phục lại trật tự bình thường.

Cũng có thể cảm nhận được, lời hứa của Hòa Ngọc dành cho ông, đều là nói thật, cậu không hề nói dối.

Có chung mục tiêu, lại có năng lực, đương nhiên ông ấy cũng sẽ muốn đấu một phen.

Nói xong, Lão Tùng Thụ lập tức chăm chú nhìn vào mắt của Hòa Ngọc, tựa như muốn tìm xem có phải cậu đang chột dạ hay không.

Hòa Ngọc có thể chột dạ sao?

Đương nhiên là không.

Cho dù có nói dối cậu cũng sẽ không chột dạ, sẽ càng không để người khác phát hiện ra.

Lão Tùng Thụ thở phào một hơi, thân cây lắc lư, lá cây rung lên, giọng của ông ấy bình tĩnh mà ấm áp: "Từ khi loài người chúng tôi bị biến thành đồ chơi, vẫn luôn luôn tìm cách giải quyết việc này. Từng có một vị vua nói rằng, tất cả mọi thứ đều do truyền thừa mà thành cũng sẽ do truyền thừa kết thúc tất cả."

Lão Tùng Thụ lắc đầu: "Tôi không hiểu, cho nên, chỉ có thể để lại cho cậu suy nghĩ thôi."

"Truyền thừa đến đây như thế nào vậy?"

"Không biết nữa, bỗng có một ngày mọi giống loài đều trở nên suy tàn, chúng tôi biến thành đồ chơi, cây cối lại được biến thành người, truyền thừa cũng theo đó mà xuất hiện."

Lão Tùng Thụ chìm vào hồi ức: "Tôi từng nghe một vị trưởng lão nói rằng, khi truyền thừa xuất hiện, vị vua nhậm chức đầu tiên đã cảm nhận được việc này có liên quan đến trật tự, vậy nên ngài ấy đã lập tức mang truyền thừa về. Nhưng tiếc là, vào ngay lúc đó Hồng doanh - Lục doanh đều biến thành người, bọn họ cũng cảm thấy không đúng, bèn cướp một bộ phận của truyền thừa đi."

"Màu đen, đỏ, xanh lá của truyền thừa từ đâu mà thành?" Hòa Ngọc lại hỏi.

Lắc đầu: "Không rõ lắm, nghe nói màu sắc ban đầu của truyền thừa là màu đen, nhưng sau khi bị gỡ xuống rồi thuộc về Hồng doanh - Lục doanh thì đã thay đổi màu sắc, sau đó biến thành truyền thừa có màu đỏ, màu lục."

Ngừng lại một chút, ông ấy bổ sung một câu: "Truyền thừa đã chống đỡ cho chúng tôi có thể sinh tồn trong thế giới đầy rẫy sinh vật suy tàn như vậy. Muốn thoát khỏi sự trói buộc của truyền thừa thì phải nắm được thế giới này trong lòng bàn tay, đặt ra một quy tắc mới. Đây là việc thế giới này đã nói với nhà vua, cũng là điều mà các trận doanh đã ngầm thừa nhận."

Hòa Ngọc chau mày, cong môi: "Cho nên, truyền thừa và ý niệm của thế giới này, thực ra là hai thực thể đang tồn tại."

Truyền thừa có thể chống đỡ để thế giới đầy rẫy giống loài suy tàn này được tiếp tục tồn tại, có thể đặt ra quy tắc mới, nhưng truyền thừa lại không phải là ý niệm của thế giới này, mà ngược lại, truyền thừa rất có khả năng được sinh ra từ ý niệm muốn phá hoại thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment