"Bạn học, em không sao chứ?" Chủ nhiệm khối đỡ lớp phó học tập lên. Lớp phó học tập bị bóp cổ nên ho dữ dội.
Chủ nhiệm khối tức giận nhìn chằm chằm vào Vạn Nhân Trảm, nghiến răng nghiến lợi: "Trường chúng tôi không nhận những học sinh công khai bắt nạt học sinh khác. Đuổi học! Xử lý đuổi học!"
Đuổi học! Vạn Nhân Trảm bị đuổi học cũng tức là đã bị loại. Sắc mặt của gã lập tức thay đổi, ánh mắt dán chặt vào chủ nhiệm khối, mà chủ nhiệm khối cũng nhìn lại gã với ánh mắt vừa tức giận, vừa phòng bị.
Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Còn ngơ ra đó làm gì? Chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Không thể giết người vào ban ngày, nhưng họ có thể thăm dò mà. Cần phải xác định xem chủ nhiệm khối có phải là hung thủ hay không trước khi chủ nhiệm khối đuổi học gã, sau đó giết gã.
Chủ nhiệm khối nhìn có vẻ đã bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì có năng lực chiến đấu nên tuổi thọ người của Liên Bang dài hơn người của Lam Tinh, chủ nhiệm khối ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi rồi. Mặc dù ông ấy thường nhìn người khác bằng ánh mắt đen tối, nhưng thực tế ông ấy khá cường tráng, trông có vẻ rất dũng mãnh lại là cấp S.
Eugene và Trấn Tinh nhanh chóng di chuyển, chuẩn bị lấy trang bị ra thăm dò.
Lúc này, một đôi tay chìa ra ngăn cản bọn họ lại. Những ngón tay thanh mảnh với những đốt ngón tay sắc bén nhẹ nhàng siết chặt cổ tay của họ, ngăn họ lấy trang bị ra. Hai người sửng sốt, sau đó quay người lại. Chủ nhân của ngón tay từ phía sau họ đi lên, khẽ liếc bọn họ một cái, dùng ánh mắt ra hiệu không được hành động thiếu suy nghĩ.
Là Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc đi lên phía trước, không để ý đến đôi mắt sắp nứt ra của Vạn Nhân Trảm, mỉm cười với chủ nhiệm khối, dịu dàng tự nhiên: "Xin chào chủ nhiệm."
Nhìn thấy Hòa Ngọc, sắc mặt của chủ nhiệm khối tốt hơn một chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Thầy Hòa, thầy cứ đứng đó nhìn bọn chúng bắt nạt bạn học khác à?"
Hòa Ngọc cũng không tức giận, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa phản ứng kịp."
Cậu ý vị thâm trường mà nhìn chủ nhiệm khối: "Hơn nữa, tôi cảm thấy chủ nhiệm có chút kích động quá. Bạn học này đụng phải bạn học Vạn Nhân Trảm, mà tính tình của bạn Vạn Nhân Trảm không tốt, lại không thích nói đạo lý, xảy ra va chạm cũng là chuyện bình thường."
Vạn Nhân Trảm: "...". Khuôn mặt của gã đỏ bừng vì tức giận, ngay cả hơi thở ra cũng có vẻ như đang bốc khói.
Bình luận: "Phụt, ha ha, đúng là Vạn Nhân Trảm không nói đạo lý."
Bình luận khác: "2333, câu này có chút ân oán cá nhân đấy, ha ha ha."
Hòa Ngọc vẫn không để ý đến Vạn Nhân Trảm: "Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy bạn học Vạn Nhân Trảm chỉ bị tức đến hồ đồ mà thôi, cũng không đến mức phải bị đuổi học chứ? Em ấy sẽ bị trừ hai tín chỉ, như vậy bạn học Vạn Nhân Trảm chỉ còn một tín chỉ, sau này em ấy sẽ hành động một cách chú ý hơn."
Vạn Nhân Trảm sững sờ. Đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc trừ điểm học tập của gã, gã không hề tức giận mà là cảm thấy ngỡ ngàng.
Tại sao? Điều mà Hòa Ngọc làm chẳng lẽ không phải là tìm mọi cách đuổi học gã à? Nếu như vậy thì cậu có thể hợp tình hợp lý mà loại gã. Vạn Nhân Trảm ngơ ngác.
Chủ nhiệm khối có chút do dự: "Nhưng mà..."
Hòa Ngọc ngắt lời ông ấy, khẽ mỉm cười: "Chủ nhiệm, sao ngài không đưa bạn học này đến phòng y tế xem trước đi? Còn việc phê bình giáo dục Vạn Nhân Trảm thì giao cho tôi."
Chủ nhiệm khối nhìn Vạn Nhân Trảm, sau đó lại nhìn sắc mặt tái nhợt của lớp phó học tập, lạnh lùng nói: "Vậy thì giao cho thầy Hòa rồi. Trường chúng ta không cho phép bắt nạt học sinh khác." Nói xong, ông ấy đỡ lớp phó học tập rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Vạn Nhân Trảm tức giận nói: "Hòa Ngọc, rốt cuộc mày định làm gì? Tại sao mày không kiểm tra ông ta? Rất có khả năng ông ta là hung thủ đó!" L
úc này, Vạn Nhân Trảm đã tìm ra một cái cớ cho hành vi vừa rồi của Hòa Ngọc. Có lẽ cậu biết không chắc có thể đuổi học được gã, vì vậy cậu giả vờ nói tốt cho gã, lừa lấy sự yêu thích của người xem. Lúc sau lại tìm cơ hội khác để loại gã. Thực sự quá quỷ quyệt.
Hòa Ngọc liếc gã một cái, khẽ cười nói: "Đồ ngu."
Vạn Nhân Trảm: “...”