Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 79

Khán giả cười sắp điên rồi.

Còn có người xem bày tỏ —

"Nếu tôi là Hòa Ngọc có lẽ đã sắp tức phát điên rồi. Cây chổi là đồ của mấy trăm năm trước, hơn nữa vừa nhìn đã thấy chẳng có năng lực chiến đấu gì, rốt cuộc là kỳ tài nào trong chương trình chế tạo ra vậy? Hay là trang bị kỳ lạ do ban tổ chức thiết kế?"

"Hòa Ngọc hãy mặc kệ đi, đừng nhận đồ bỏ đi, nếu như là Vạn Nhân Trảm có lẽ đã chửi ầm lên thứ rác rưởi rồi."

Cây chổi chỉ to bằng một nửa cây chổi ở Lam Tinh, nhỏ nhắn tinh xảo, không tính là quá xấu. Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một cây chổi. Đối với công dân Liên Bang có khoa học kỹ thuật phát triển thì ai lại quét dọn vệ sinh mà vẫn dùng cây chổi?

Nhân viên vệ sinh có chút xấu hổ, thu tay lại: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có cái này..."

Bàn tay đẹp đẽ của Hòa Ngọc chặn trang bị lại, cầm cây chổi trên tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn, tôi rất thích, cũng sẽ sử dụng thật tốt. Bất cứ món trang bị nào cũng đều có giá trị tương ứng với nó, đều xứng đáng được tôn trọng." Cậu nói rất nghiêm túc, bên trong đôi mắt tựa như có ánh sáng.

Tiếng cười nhạo đầy rẫy trên màn hình đột nhiên ngừng lại ngay lập tức, ngay sau đó, một lần nữa tiếp tục —

"Thái độ của Hòa Ngọc... rất khiến cho người ta thích."

"Nói thật nha, càng ngày tôi càng cảm thấy Hòa Ngọc có sức hút."

"??? Vậy thì cũng không thể thay đổi được sự thật đây là một cây chổi quét ráác!"

"Phục rồi, lời hay ý đẹp thì ai mà không nói được? Không chừng bây giờ trong lòng cậu ta rất ảo não đó!"

Nhân viên vệ sinh ngẩn người, mặt tràn đầy vui mừng: "Ai da, thầy Hòa không chê là tốt rồi." Giống như nghĩ đến gì đó, bà lại nói: "Có phải thầy Hòa đang bận không, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, vừa hay cũng đã lau xong, tôi đi nghỉ ngơi một chút."

Hòa Ngọc: “Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay hiệu trưởng và chủ nhiệm khối đều bận, sẽ không thêm việc đâu."

Nhân viên vệ sinh nghe vậy, đắc ý nói: "Chủ nhiệm khối cũng bận à? Vậy hôm nay tôi sẽ kết thúc công việc sớm để về nhà." Nói xong, nhân viên vệ sinh cầm theo máy hút bụi, vô cùng vui vẻ rời đi.

Hòa Ngọc nhìn cây chổi trên tay, khóe mắt lại nhìn chuỗi hạt đen nhánh yên tĩnh treo trên cổ 

— Dường như sau khi nguy hiểm giảm bớt thì vận may lại trở nên tệ đi. 

Hòa Ngọc lắc đầu, cất cây chổi vào ba lô, tiếp tục đi về phía trước. Cậu khách sáo chào hỏi từng giáo viên, lãnh đạo, cũng ôn hòa gật đầu với học sinh chào hỏi cậu. Các nhân viên công tác của trường học cần trợ giúp, cậu cũng thuận tay phụ một chút. Cho dù bọn họ đều là NPC. Đương nhiên, sau đó đều không nhận được trang bị gì khác.

Ngay lúc đó.

"Em không sao đâu thầy chủ nhiệm." Lớp phó học tập nở một nụ cười. Cư xử với chủ nhiệm khối, thái độ của cậu ta có vẻ rất tốt, không phải là vẻ tối tăm vừa rồi khi đối mặt nhóm người Vạn Nhân Trảm.

Chủ nhiệm khối vươn tay, xoa đầu cậu ta: "Thật ra tôi có biết em."

Lớp phó học tập sửng sốt.

Bên ngoài, Quỳnh đi theo cũng hơi kinh ngạc. 

Trang bị do Trấn Tinh cung cấp trên tay cô ta giúp cho nhóm người Vạn Nhân Trảm không đến gần thì cũng có thể nghe thấy âm thanh. 

Năng lực chiến đấu của Quỳnh không phải là cao nhất, nhưng thủ đoạn rất nhiều, cũng am hiểu theo dõi. Dù sao thì chủ nhiệm khối cũng là cao thủ cấp S, nhóm Eugene không tiếp cận quá gần nên phái Quỳnh đi theo dõi, đồng thời Trấn Tinh sẽ cung cấp trang bị để có thể nghe lén thuận lợi hơn. Cho nên, nhóm Vạn Nhân Trảm cũng nghe thấy.

Chủ nhiệm khối vậy mà biết lớp phó học tập! 

Lớp phó học tập lại rất có vấn đề, dường như có một sợi dây liên kết các nhân vật lại. 

Giọng nói của chủ nhiệm khối rất dịu dàng, cũng không có một chút hung hãn như hồi trước: "Tôi sẽ bảo vệ các em, không ai được tiếp tục ức h**p bạn học, lòng dạ như thế không xứng làm người." Một câu cuối cùng, giọng nói lại trở nên cực kỳ sắc bén. Hốc mắt của lớp phó học tập đỏ lên. Hai người chưa nói được mấy câu nhưng lượng tin tức rất lớn.

Sau khi chủ nhiệm khối rời đi, bởi vì lý do sức khỏe, lớp phó học tập vẫn nằm ở phòng y tế nghỉ ngơi, tạm thời cũng không định rời đi.

Bình Luận (0)
Comment