Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 800

Thành Chiêu đã có một khởi đầu thuận lợi, gã không nghĩ rằng khởi đầu của Hòa Ngọc có thể tốt hơn của gã. Tại thế giới mà dùng tiền bạc để nói chuyện này thì với lợi thế khởi đầu của gã có thể được tận dụng triệt để.

Giống như nghĩ tới điều gì đó, Thành Chiêu mở trí não ra: "Quản gia, bám theo một người tên là Hòa Ngọc, theo dõi và nhân tiện nghĩ ra cách quấy rối cậu ta, không được để cậu ta rèn trang bị."

Hòa Ngọc có năng lực rèn trang bị. Trang bị mà cậu ta rèn ra là thứ mà Thành Chiêu cực kỳ muốn có được, nếu Hòa Ngọc bán trang bị, vậy thì cậu ta sẽ kiếm được tiền rất nhanh. 

Thành Chiêu không muốn nhìn thấy cảnh đó.

Gã là người có tiền, gã có thể làm bất cứ điều gì. Hòa Ngọc sẽ không chết trong quá trình thi đấu, tương đương với việc gã không thể g**t ch*t Hòa Ngọc, nhưng không nói gã không được ngăn cản Hòa Ngọc kiếm tiền.

"Vâng."

Quản gia lớn tiếng đáp lại.

Thành Chiêu đứng dậy, thời gian không còn nhiều, gã phải tìm cách kiếm tiền ngay bây giờ. Đây là một thế giới đầy rẫy những kẻ xấu xa, bất kỳ cách nào để kiếm tiền đều hợp pháp.

Không gian để thao tác rất lớn, thực ra là không được, gã có thể đi cướp tiền.

Còn có cách nào tích lũy vốn nhanh hơn là cướp tiền không?

Thành Chiêu nghĩ là không có.

Bình luận: "Khởi đầu của Hòa Ngọc có hơi nguy hiểm quá rồi."

Bình luận: "Tôi tin rằng với chỉ số IQ của Hòa Ngọc thì chắc chắn có thể kiếm ra tiền, nhưng bây giờ cậu ta là người nghèo, người nghèo không có địa vị, e rằng rất khó làm điều gì."

Bình luận: "Mẹ kiếp, khởi đầu của Hòa Ngọc đã như vậy rồi, Thành Chiêu còn muốn gây rắc rối cho cậu ta, chơi gì kỳ cục vậy."

Hòa Ngọc không cấp bách như Thành Chiêu, mà ngược lại, dường như cậu không có chút lo lắng nào về hoàn cảnh hiện tại của mình, cũng không vội vàng đi kiếm tiền, thay vào đó, cậu đứng ở góc phố, lặng lẽ ngắm cảnh trên con phố đông đúc phía trước.

Hành tinh tiền tệ nhìn từ góc độ các tòa nhà và đường phố thì không khác gì các hành tinh khác. Cảm giác giàu có toát ra ở khắp mọi nơi, ngay cả một con đường cũng mang lại cảm giác tráng lệ.

Các cửa hàng đều mở cửa, lúc nào cũng có xe bay đậu ở bên ngoài cửa hàng. Nếu là xe tốt, tất cả nhân viên hướng dẫn mua sắm trong cửa hàng đều sẽ ra tiếp đón, khom lưng cúi đầu, vẻ mặt nịnh nọt.

Nếu đó chỉ là một chiếc xe bình thường, sẽ chỉ có một hoặc hai nhân viên hướng dẫn mua sắm ra ngoài tiếp đón, nụ cười rạng rỡ.

Nhưng nếu mặc quần áo bình thường, đi đến cửa, sẽ không có ai quan tâm đến bạn cả.

Hòa Ngọc nhìn thấy một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo giản dị nhất đang đi vào cửa hàng thực phẩm. Quần áo của ông ta giặt nhiều tới mức bạc màu, đôi giày còn lộ ra ngón chân cái. Ông ta vội vã đi vào cửa hàng thực phẩm.

Ông chủ mắng chửi: "Biến đi, thứ nghèo kiết xác!"

Người đó trùm đầu xông tới, chộp lấy thức ăn trên quầy, nhét vào trong quần áo, quay người bỏ chạy.

Ông chủ tức giận nhảy dựng lên: "Mày còn dám trộm đồ của tao, muốn chết à!"

Ông chủ vội vàng đuổi theo, còn người phía trước liều mạng bỏ chạy.

"Ầm!"

Người phía trước bị một chiếc ô tô lao ra bất ngờ húc ngã. Chiếc ô tô không dừng lại mà lướt qua họ, thậm chí còn hất ông chủ xuống đất. Chiếc ô tô vẫn tiếp tục lao về phía trước với tốc độ như cũ, thậm chí còn nghe thấy giọng nói giận dữ của những người bên trong: "Mấy người không có mắt à!"

Ông chủ cúi đầu khom lưng: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."

Thấy chiếc xe đi khuất, ông ấy đứng phắt dậy lao về phía người đàn ông bị cán qua. Người đàn ông vẫn đang vùng vẫy dưới đất, ông chủ dẫm mạnh vào người ông ta, sau đó giật lấy túi bánh bích quy của mình, chửi bới rồi bỏ đi.

Người bị cán qua nằm trên mặt đất r*n r*, không ai quan tâm, người qua đường giống như không nhìn thấy.

Xe cộ nối đuôi nhau, dòng người tấp nập, người đó rất nhanh đã tắt thở. Lúc này mới có mấy chủ cửa hàng đi ra chửi: "Xui xẻo!"

Một phút sau, mấy người quản lý đô thị điều động xe dọn vệ sinh đến. Chiếc xe dọn sạch người và vết máu trên mặt đất rồi phóng đi như không có chuyện gì xảy ra.

Thật là một thế giới hoang đường.

Bình Luận (0)
Comment