Hòa Ngọc lặng lẽ theo dõi toàn bộ quá trình, cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo tả tơi, rồi nhìn xuống tiếp đôi chân còn không có giày của mình, tỏ vẻ bất lực.
Kẻ ăn xin, vì vậy khởi đầu của cậu là bị mọi người chửi bới và đánh đập.
Bình luận: "Trời ơi, việc này cũng không dễ dàng gì với Hòa Ngọc."
Một cậu bé từ con hẻm bên cạnh lao ra, khoảng bảy tám tuổi. Đứa trẻ cũng bẩn như Hòa Ngọc, chắc là vừa mới bới thức ăn ra, cảnh giác nhìn Hòa Ngọc rồi trực tiếp nhét vào mồm, trong lúc nhét thức ăn còn nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.
Dường như đang nói:
"Tôi ăn hết rồi, không còn gì cả."
Thấy cảnh này, Hòa Ngọc nhìn cậu bé từ trên xuống dưới, nhưng không nói gì.
Thấy Hòa Ngọc không có ý định làm gì mình, cậu bé cũng không quan tâm đến cậu nữa, xoa xoa bụng, chắc là chưa no, ánh mắt quét qua người đi bộ ngược xuôi trên con phố trước mặt.
Ngay lập tức, mắt của cậu bé trợn tròn. Cách nó lao về phía một người phụ nữ và va vào bà ta nhìn rất có mục đích.
"Aaaaa, thằng nhóc bẩn thỉu này, dám đụng vào tao, mày muốn chết à!" Người phụ nữ tức giận mắng chửi, túm lấy cậu bé và đánh thật mạnh.
Cậu bé nghiến răng chịu đau, ngã vật xuống đất, vừa khóc vừa van xin: "Cháu sai rồi, cháu xin lỗi, xin lỗi."
Người phụ nữ không hề tỏ ra thương xót, tiếp tục chửi bới: "Cái thứ xui xẻo này, sớm muộn gì cũng bị đánh chết, đồ không cha không mẹ, thứ bất lương."
Vừa mắng vừa đánh, người đi qua thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, nhưng phần lớn là đều đi qua mà không thèm liếc mắt.
Người phụ nữ đánh xong bèn sửa sang lại quần áo, xách cái giỏ rời đi.
Trước khi đi còn đá cậu bé một lần nữa.
Cậu bé đợi người đi rồi thì lập tức bật dậy, lau đi nước mắt trên mặt. Sau đó lấy ra một chiếc ví nữ, cười hai tiếng rồi móc tiền ra, đi đến cửa hàng thực phẩm gần đó ăn một bữa thịnh soạn.
Cậu bé tuy bẩn thỉu nhưng có tiền nên ông chủ không ngăn cản mà bày đồ ăn ra cho cậu bé lựa chọn.
Hòa Ngọc hơi nhếch môi.
Hình như cậu đã hiểu ra thế nào là một thế giới đầy rẫy những kẻ xấu xa rồi.
Bình luận: "Đúng là được mở mang tầm mắt, wow, đây là thế giới gì vậy?"
Bình luận: "Ở một thế giới như vậy thì kiếm tiền kiểu gì?"
Cậu bé mua thức ăn, tiêu hết tiền, sau đó bị ông chủ đuổi ra ngoài, rõ ràng là không cho phép một người bẩn thỉu như vậy ở trong cửa hàng, tránh ảnh hưởng tới những vị khách khác đang dùng bữa.
Tên nhóc cũng không tức giận, bưng một cái bát lớn đi ra, ánh mắt lại quay qua nhìn Hòa Ngọc.
Nụ cười trên mặt cậu nhóc hơi dừng lại, vẻ mặt trở nên cảnh giác, bàn tay nắm chặt bát chỉ sợ bị Hòa Ngọc tới cướp mất.
Hòa Ngọc không nhúc nhích.
Có lẽ đã đo lường được năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc nên cậu bé dời mắt và tìm một góc rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhai nuốt thức ăn một cách điên cuồng. Khóe mắt cậu nhóc vẫn nhìn Hòa Ngọc và những người xung quanh một cách phòng bị.
Hòa Ngọc vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó và nhìn đứa nhỏ ăn.
Bình luận: "Hòa Ngọc đang làm gì vậy, không phải đói rồi đấy chứ?"
Bình luận: “Người Thành Chiêu tìm đã đến theo dõi Hòa Ngọc rồi, thế mà cậu ta vẫn đứng bên đường, không làm gì cả ư?”
Bình luận: "Cậu ta có thể làm được gì, một xu cũng không có, địa vị lại thấp, đi đến bất cứ đâu cũng có thể bị đánh."
Khán giả rất tò mò Hòa Ngọc làm cách nào để đột phá vòng này, vì vậy cho dù các đấu trường khác có đặc sắc đến đâu, cho dù cậu cứ đứng im ở đó thì phòng phát sóng trực tiếp của cậu vẫn đứng đầu danh sách.
Không biết bắt đầu từ khi nào, phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc luôn đứng đầu danh sách, được yêu thích nhất, hầu hết người xem đều sẽ vô thức bước vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu.