Nhưng dưới tình huống như vậy thì không có tác dụng nữa.
Người đủ một trăm nghìn phiếu là số ít, cho dù có đủ thì dưới tình huống có thể thăng cấp, bọn họ đều không muốn tiêu hao phiếu đánh ở những vòng đầu, càng về sau, phiếu càng quan trọng.
Bình luận lập tức nổ tung chảo —
"Mẹ nó, Hòa Ngọc quá độc ác, trực tiếp nhéo trúng mạch máu luôn."
"Làn sóng ly gián này quá độc ác!"
"Năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm, nhưng mà những người khác không biết nha."
"Biết cũng vô dụng, so với Hòa Ngọc năng lực chiến đấu chỉ có tám điểm, thì khẳng định là bọn họ vẫn phải đề phòng người bên cạnh hơn."
"Trận thi đấu này, thật ra không có sự tin tưởng."
Đúng vậy, trận thi đấu này không có sự tin tưởng. Một khi bản thân bọn họ đã tự nghi ngờ thì suy nghĩ sẽ sinh ra dao động, không tin tưởng bất cứ một người nào bên cạnh, đây mới là mạch máu của bọn họ bị Hòa Ngọc nhéo trúng.
Cũng chính ngay lúc bọn họ bất đồng ý kiến này, bóng dáng của chủ nhiệm khối đã biến mất không còn — Ông ta đi rồi.
Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Vậy nên, cho dù ông ta không phải hung thủ thì g**t ch*t có vấn đề gì sao?!"
Hòa Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Nếu như ông ấy không phải hung thủ thì sao lại muốn giết ông ấy?"
Vạn Nhân Trảm: "..."
Khán gỉa: "Mẹ nó! Cái cách nhân từ nương tay này của Hòa Ngọc, ông đây nghẹn chết!"
Khán giả khác: "Ha ha, trong trận thi đấu này, người nhân từ nương tay căn bản không sống nổi đâu."
Cách Đới nén lửa giận: "Tại sao không muốn dựa vào suy nghĩ của chúng tôi? Bây giờ hung thủ gần như đã bị phong tỏa ở một phạm vi nào đó rồi, mỗi tối chúng ta giết mười người, không mất hai đêm là có thể thăng cấp rồi."
Hòa Ngọc: "Tôi muốn biết chân tướng."
Vạn Nhân Trảm không thể hiểu nổi: "Tại sao? Chân tướng có lợi ích gì?"
Hòa Ngọc chớp chớp hai mắt: "Tò mò đó, anh không tò mò ư?"
Vạn Nhân Trảm: "..." – Mẹ nó, ông đây không tò mò, ông đây chỉ muốn thăng cấp!!
Nhưng thật ra Trấn Tinh và Eugene lại tò mò.
Trấn Tinh: "Có phải cậu lại biết được gì rồi không?"
Eugene: "Chắc đã biết rồi, nếu không thì cậu ta sẽ không tò mò chân tướng. Nói đi, cậu đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi." Dù sao đêm nay cũng không giết người được, bọn họ định nghe một chút tin tức.
Hòa Ngọc sờ cằm, gật đầu: "Được, vậy thì nói phân tích của tôi cho mọi người." Cánh của Hòa Ngọc chuyển động, ngồi lên cái cây ở gần đó.
Tám người khác đuổi theo, xếp hàng ngồi tò mò nhìn Hòa Ngọc, chờ nghe phân tích. Vạn Nhân Trảm đen mặt không đến gần, nhưng cũng dựng lỗ tai lên.
Khán giả: "... Mẹ nó, tôi cũng tò mò quá."
"Chỗ kỳ lạ của vụ án này đúng là rất nhiều, mọi người đều có trí não rất ít người sẽ điều tra, lần đầu tiên nhìn thấy người ta tra án, nói chứ, cũng rất đặc sắc."
"Đặt ghế rồi, hàng đầu."
Hòa Ngọc liếc mắt nhìn mọi người một cái, đẩy gọng kính, trực tiếp nói ra tin tức chấn động
— "Lúc đầu tôi cho rằng chuyện này chỉ có một hung thủ, cũng cho rằng tất cả mọi người rất sợ hãi hung thủ, muốn tìm ra hung thủ, nhưng trên thực tế lại không phải vậy."
Mọi người sửng sốt.
Người xem: "Vãi nhái!"
Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Kẻ giết người có lẽ chỉ có một, nhưng kẻ yểm trợ rất nhiều. Nếu hôm nay mọi người dám giết chủ nhiệm khối thì buổi tối ngày mai sẽ không chỉ có một cao thủ cấp S tới giết chúng ta đâu."
Mọi người: "???"
Người xem: "Má nó!!!"
Eugene trừng to hai mắt: "Thật sao?!"
Hòa Ngọc gật đầu.
Dưới tàng cây, Vạn Nhân Trảm ngửa đầu, không thể tin được: "Vậy tại sao vừa nãy mày lại không nói?!"
– Bọn họ suýt chút nữa đã giết chủ nhiệm khối! Nếu như thật sự không chỉ có một cao thủ cấp S tìm đến bọn họ thì cho dù bọn họ không bị giết hết, cũng sẽ không sống được mấy mống.
Hòa Ngọc vô tội chớp chớp mắt: "Quan trọng lắm à?"
Mọi người: "'..." Chuyện này mẹ nó còn không quan trọng ư?!
Trấn Tinh truy hỏi, đáy mắt trong veo sạch sẽ ẩn giấu sự tò mò: "Sau đó thì sao?"
Hòa Ngọc thả tay: "Hết rồi, những chuyện khác còn cần phải xác minh."
Mọi người hít sâu một hơi.
Mặc dù hết rồi, nhưng lời Hòa Ngọc vừa nói cũng đã rất đáng sợ. Nếu là nói thật, thì phó bản này của bọn họ không dễ ăn rồi.